Hơn nữa Tần Mặc nghĩ đến một vấn đề quan trọng, nếu đột nhiên anh
quan tâm an ủi cô vài câu, đối với bộ não không bình thường của Tô Song
Song, chắc chắn sẽ khiến anh tức giận.
Sở dĩ Tần Mặc im lặng, để mặc Tô Song Song dựa đầu vào cửa sổ, dáng
vẻ đau buồn là muốn cô trút hết khó chịu trong lòng.
Nhưng mặt đất phía trước đột nhiên nhô lên, chiếc xe khẽ lắc lư, thân thể
Tô Song Song cũng khẽ run rẩy theo, kết quả là đầu của cô cùng cửa xe
bằng thủy tinh thân mật tiếp xúc nhau.
Tô Song Song cắn răng, cơ thể cứng ngắc, vội vàng ngồi sát vào ghế,
đúng lúc sau ót lại va phải ghế khiến đầu óc cô mơ màng, cô định đưa tay
xoa xoa, thế nhưng lại liếc sang Tần Mặc, cô sợ anh thấy một trận vừa rồi
của mình, khiến anh chê cười, cô liền mạnh mẽ chịu đựng.
Hai người đến phía dưới dãy nhà, Tô Song Song thở dài, sau đó để mặc
cho Tần Mặc ôm cô lên, ai bảo chiếc gậy của cô vẫn còn nằm ở cửa phòng
trọ chứ.
Tô Song Song dựa vào trong lòng Tần Mặc, ánh mắt hơi lộ vẻ bi thương
nhìn cửa sổ nhỏ của nhà trọ.
Trong lòng cô nghĩ: Không biết gậy của cô có bị ai khác lấy không, nếu
bị ai đó vô lương tâm nhặt lấy thì tối hôm nay và sáng sớm ngày mai cô sẽ
sống thế nào!
Trong lúc Tần Mặc ôm cô ra khỏi thang máy, đèn cũng sáng lên, Tô
Song Song vội vàng nhắm mắt lại, sau đó cẩn thận mở một chút, liếc một
cái, rồi lập tức nhắm mắt lại, trong lòng có vô số vạch chảy dài.
Gậy của cô thật sự bị người vô lương tâm nào đó lấy mất rồi! Lúc cô ngã
trên mặt đất cầu cứu, hầu như toàn bộ nhà trọ giống như không có ai, cũng
chẳng có người nào đến cứu cô cả.