Vốn chỉ là muốn uống rượu độc giải khác, lại không nghĩ rằng là không
thể ngăn cản, Tần Mặc dừng một chút, ngay sau đó liền bắt đầu hôn Tô
Song Song điên cuồng.
Đầu óc Tô Song Song hiện tại trống rỗng, chỉ cảm giác được miệng mình
ngứa một chút, thắt lưng cũng ngứa một chút, theo bản năng cô muốn hé
miệng cười, đột nhiên có cái gì đó vào trong miệng của cô.
Ngay sau đó một sức hút thật lớn hút lấy đầu lưỡi của cô, khiến cô có
cảm giác đau, hai mắt vốn đang rã rời bây giờ đã điều chỉnh tiêu điểm, khi
thấy rõ gương mặt vô cùng đẹp trai của Tần Mặc, cô còn chưa kịp phản ứng
thì không khí bên trong phổi dường như bị hút hết ra ngoài.
Tô Song Song mơ mơ màng màng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cuối
cùng đại não bởi vì thiếu dưỡng khí, cặp mắt mới vừa tập trung lại bắt đầu
tan rã.
Tần Mặc nhận ra được Tô Song Song có gì đó không đúng, vội vàng
dừng lại, chẳng qua là trán vẫn áp vào trán Tô Song Song như cũ, môi
mỏng cùng chiếc miệng nhỏ của cô cọ sát nhau như có như không.
Lúc không khí được hút vào phổi, trước mắt Tô Song Song cũng bắt đầu
hiện ra những chấm nhỏ, cô mơ mơ màng màng híp nửa mắt, lại bắt đầu
cười khúc khích, chẳng qua chỉ một chút, dường như cô khôi phục được
một chút ý thức.
Tô Song Song thấy trước mặt mình có một khuôn mặt đẹp trai, cặp mắt
hơi kém biến thành mắt của con gà chọi, cuối cùng cô nhíu mày một cái,
chậm rãi lẩm bẩm: "Mẹ ơi, con nhìn thấy tiểu cầm thú!"
Sau đó cô không tỉnh táo lắm hừ một tiếng, "Tại sao mình lại mơ thấy
hắn?"