Không phải Tô Song Song năng lực quá kém, mà là tiểu cầm thú trên
giường thật sự là quá yêu nghiệt.
Trên người Tần Mặc mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với quần
âu cắt may tinh tế càng tôn lên dáng người anh, bây giờ bởi vì hứng nước
mưa mà dính sát vào từng khối cơ bắp trên người, quả thật là đúng với câu
nói, mặc quần áo thì thấy phẳng lì, cởi quần áo mới biết là 6 múi.
Hơn nữa quần áo trắng trên người anh càng nổi bật trên màu đen của ga
giường tạo thành một hình ảnh tương phản, có chút mê người.
Tô Song Song ngay lập tức nhớ tới ngày trước nhìn thấy bộ dáng Tần
Mặc sau khi tắm lộ ra tám khối cơ bụng tiêu chuẩn, cứ như một nam nhân
ngư làm cho người ta mê muội.
“Không cần.”
Tần Mặc vừa nghe đến bệnh viện, liền bất mãn nhíu mày, bởi vì sốt cao
mà thanh âm trở nên khàn khàn, vừa nghe liền biết tình trạng của anh
không tốt lắm.
Tô Song Song thở ra một hơi dài, đè xuống kích động, nghĩ thầm tiểu
cầm thú thật đúng là nhiều chuyện, lớn như vậy mà vẫn sợ đi bệnh viện.
“Cô có thể đi ra ngoài.”
Tần Mặc khàn khàn nói xong thì vươn tay che lại mắt, lần này anh cảm
thấy đầu mình vô cùng choáng váng, ý thức được trạng thái của chính mình
không tốt lắm, một tay mò lấy điện thoại di động trong túi áo, dự định gọi
tới bác sĩ của mình.
Nhưng vừa mới lấy điện thoại ra, anh lại kích động đem nó ném qua một
bên. Nếu như gọi cho bác sĩ riêng, như vậy ông nội cũng sẽ biết anh ở đâu