Bởi vì giờ khắc này Tần Mặc khiến cho cô có cảm giác, nói dễ nghe một
chút là ánh mắt của anh giống như nhìn một người chết, căn bản Tần Mặc
không xem cô làm người.
Cô nhỏm dậy, trong mắt mặc dù không cam lòng, nhưng Tần Mặc có
một loại khí tức vương giả, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khiến Thẩm
Ôn Uyển lập tức muốn khuất phục.
Nhưng Thẩm Ôn Uyển cũng cảm thấy uất ức, mặc dù cô đối với Tần
Mặc có xen lẫn lợi ích cá nhân, nhưng cô thật lòng thích ngượ đàn ông đẹp
trai trước mặt này.
"Tại sao em không được chứ?" Giọng nói của Thẩm Ôn Uyển mang theo
tiếng khóc nức nở, hỏi Tần Mặc, cô khóc nước mắt như mưa, quyến rũ
động lòng người, hết sức đáng thương.
"Thực sự tôi phá sản rồi." Tần Mặc không lo lắng gì nói một câu như
vậy, quay đầu nhìn Thẩm Ôn Uyển .
Gương mặt Thẩm Ôn Uyển thoáng chốc ngăn lại, nhưng một giây sau,
cô lại làm bộ đáng thương, trơ mắt nhìn Tần Mặc, cười nói: "Làm sao có
thể..."
Tần Mặc không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Thẩm Ôn Uyển , qua một giây,
ánh mắt Thẩm Ôn Uyển nhi bắt đầu lóe lên, cô nhéo chiếc váy, làn váy đã
bắt đầu có nếp nhăn.
"Làm sao có thể..." Lần này Thẩm Ôn Uyển mở miệng lần nữa, trong
giọng nói tràn đầy sự không tin tượng, lúc ở nhà cô nghe được tin tức này,
căn bản cũng không tin, cho là lời đồn đãi.
Cho nên khi Thẩm gia phái cô tới hỏi dò tin tức, trong lòng Thẩm Ôn
Uyển trong lòng còn ôm chút hy vọng, rốt cuộc có thể có cơ hội thấy Tần
Mặc rồi.