NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 910

"Đúng vậy, lúc đi nước ngoài, cơ thể có chút vấn đề, bây giờ. . . Khụ khụ

vẫn luôn duy trì ở. . ." Nói tới đây, trên mặt Tần Dật Hiên toát ra vẻ cô đơn.

Lời nói này rất có kỹ xảo, cũng không có nói bệnh tình của mình nặng

bao nhiêu, thế nhưng chỉ với một câu “duy trì”, coi như đã làm cho tim của
Tô Song Song nhảy tới tận cổ.

Trong nháy mắt Tô Song Song trở nên khó chịu, cô vươn tay muốn an ủi

Tần Dật Hiên một chút, chỉ là nơi này thực sự không phải chỗ nói chuyện,
cô lại không tiện nói Tần Dật Hiên tới nhà mình, Tô Song Song bắt đầu
thấy khó xử.

"Nếu không, tới nhà anh ngồi một chút?" Tần Dật Hiên nhìn lướt qua

bóng lưng cứng ngắc của Tần Mặc, lại ho khan vài tiếng, câu này là nói với
Tần Mặc: "Cũng đã lâu em không gặp anh họ rồi, thật rất nhớ anh, cùng đi,
như thế được chứ?"

Tô Song Song lập tức buông tay ra, trở lại trong ngực Tần Mặc, ngửa

đầu nhìn anh.

Tần Mặc cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt vẫn tê liệt như cũ, không có biểu

tình gì, anh mở miệng, giọng nói lành lạnh: "Đi về với tôi, hay đi cùng cậu
ta?"

"!" Tô Song Song nghe được, liền ngây ngẩn cả người, cô nhìn Tần Mặc,

nhìn hình ảnh chính mình trong đôi mắt đào hoa đen nhánh đã hơi hơi
phiếm hồng kia, không biết vì sao trái tim Tô Song Song bỗng thấy căng
thẳng, lại có cảm giác đau lòng.

Tuy rằng trên mặt Tần Mặc không có biểu cảm gì, thế nhưng cô tự cảm

giác được sự mong đợi ẩn dấu dưới vẻ lạnh lùng kia của Tần Mặc, tựa hồ
muốn nói, đừng đi. . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.