NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 966

Tần Dật Hiên duỗi bàn tay có chút gầy gò nắm lấy tay Tô Song Song kéo

qua, cúi đầu nhìn một cái, còn có mười phút, cho dù có trở về ngồi xe của
anh bắn tốc độ đi nữa, cũng không kịp rồi.

Ở trong mắt Tần Dật Hiên, cho dù Tô Song Song có đến muộn, thì chỉ

cần một câu nói của anh, cũng sẽ không có ai dám nói gì, thế nhưng anh
hiểu tính cách của Tô Song Song, sẽ không chịu nhận món hời như vậy.

Hỏi xong, Tô Song Song cũng có cảm giác mình vấn đề này của cảm

giác mình có chút làm khó người ta quá rồi, cô vội vàng lắc đầu, ỉu xìu như
bánh tráng nói: "Muộn thì muộn đi, dù sao cũng có cơ hội xin nghỉ ba lần
mà!"

Nghĩ đến đây, tinh thần Tô Song Song hồi phục trong nháy mắt, vươn ba

ngón tay quơ quơ trước mặt Tần Dật Hiên, mắt to sáng long lanh, bộ dáng
như vậy trông vô cùng tươi đẹp đáng yêu.

Ánh sáng tươi đẹp này, vẫn luôn là khát vọng của Tần Dật Hiên, trong

ánh mắt của anh lóe lên chút tham lam, suýt nữa đã không khống chế được
tâm tình của mình, ôm người con gái đang tươi cười mi mắt cong cong này
vào trong ngực, hung hăng bắt nạt cô một trận.

"Tin tưởng anh không?" Tần Dật Hiên giả vờ thần bí nói một câu, nói

xong lấy điện thoại di động trong túi quần ra quơ quơ.

Khi còn bé, trong trí nhớ Tô Song Song thì Tần Dật Hiên chính là người

vạn năng, khi đó Tần Dật Hiên cũng không có dáng vẻ bệnh tật như bây
giờ, cả người anh cao lớn hơn những bạn cùng lứa một chút, luôn luôn che
chở cô, chăm sóc cô.

Cho nên Tô Song Song không hề nghĩ ngợi gì mà dùng sức gật đầu,

không chút do dự mở miệng nói: "Đương nhiên là em tin anh, từ nhỏ đến
lớn anh chưa từng lừa gạt em mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.