NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 148

giờ nhìn thấy khoai tây là tớ lại nhớ đến cậu! Chúc cậu năm mới
mọi điều tốt lành!”.

Tấm thiệp của Kiều Nhiên viết: “To Phương Hồi: Tớ vui nhất

là khi được ngồi làm bài tập cùng cậu. Nhưng khi ở bên cậu, tớ trở
nên ngờ nghệch, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, nói chuyện không
tự nhiên. Happy new year, chúc cậu luôn học hành tiến bộ!”.

Tấm thiệp của Trần Tầm viết: “Anh cam đoan, sẽ không bao

giờ phải nói lời xin lỗi với em. Cho dù bao nhiêu năm mới trôi qua…
em đều phải ở bên anh! I LOVE YOU!”.

Phương Hồi nói, cô đã bỏ những tấm thiệp này đi từ lâu, nhưng

một điều lạ là, bao năm trôi qua, cô vẫn nhớ như in từng chữ mà họ
đã viết, cô tự mỉa mai mình rằng, hay là do đầu óc cô quá nhạy
cảm? Còn tôi thì nghĩ, có lẽ những lời hứa - ngày ấy cô tin là thật -
không thực hiện được đó đã khiến cô có một ước mơ tuyệt đẹp. Tuy
nhiên, cuối cùng, tất cả đã trở thành điều nuối tiếc sâu sắc,
trôi theo tuổi trẻ. Điều đáng buồn là, những cái mà cô đã từng nỗ
lực bảo vệ lại biến thành nỗi đau khó có thể xóa mờ.

Giấy có thể xé vụn, còn tuổi trẻ biết xé vụn sao đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.