NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 154

“Từ từ thôi! Cẩn thận không ngã đấy! Để tớ xem nào, sao Phương
Hồi nhà ta hôm nay lại như em gái vùng sơn cước thế này”.

Phương Hồi liền vỗ cậu một cái, chu môi nói: “Đáng ghét! Hôm

nay lạnh lắm! Tớ không ăn chơi bất chấp thời tiết như cậu
được!”.

“Ừ! Mặc nhiều cũng tốt! Xấu cũng không sao, đừng để lạnh là

được!”. Trần Tầm kéo mũ xuống cho cô.

Hai đứa lên xe, Phương Hồi liền hỏi: “Bạn thời để chỏm của cậu

có mấy người? Học trường nào vậy?”.

“Bốn người, hồi nhỏ nhà bọn tớ chung nhau một khoảnh sân,

nhưng bây giờ đều chuyển đi hết rồi. Bọn họ học hành không tốt
lắm, không vào được cấp ba, đứa thì học ở trường dạy nghề, đứa
thì phải học trường kĩ thuật”.

Quan niệm giáo dục thời đó không giống bây giờ lắm, không

phải nhà nào cũng mong con cái mình thành đạt. Dù sao thì thế hệ
trước ít người được học hành, trải qua bao nhiêu khó khăn, khổ nạn,
trong mắt nhiều bậc phụ huynh, được ăn no mặc ấm là tốt lắm
rồi. Còn về chuyện sau này có làm nên trò trống gì hay không thì
còn phụ thuộc vào bản thân đứa trẻ. Chính vì thế cũng không có ai
ép con phải học lớp này lớp nọ, không thi được cấp ba thì cũng
không có vị phụ huynh nào bỏ ra mấy chục nghìn tệ để đóng góp, tài
trợ cho trường. Chính vì vậy, trải qua rất nhiều kì thi, mỗi người
đều có một số phận khác nhau. Bạn thời để chỏm của Trần Tầm
cũng nằm trong số không vượt được qua ngưỡng vào cấp ba.

Hai đứa nói chuyện một lúc thì đến điểm hẹn, đó là nhà mới của

một người trong hội, Phương Hồi dừng chân trước cổng, kéo Trần
Tầm, ấp úng nói: “Tớ hơi căng thẳng…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.