NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 163

Học sinh dần dần giải tán, không biết ai đẩy Phương Hồi một

cái: “Mau về thôi!”.

Đầu óc Phương Hồi trống rỗng, cô thẫn thờ đáp một câu “ừ”,

rồi theo dòng người ra về.

Hôm đó, sau khi về nhà, Phương Hồi bị sốt, cô xin nghỉ học ba

ngày, đến khi đi học lại, thì Lí Hạ đã không còn nữa. Con dao nhọn
đó đã đâm trúng gan cậu, nên mọi người chưa kịp đưa cậu đến bệnh
viện thì cậu đã trút hơi thở cuối cùng.

Một tuần sau, sau khi tan học, học sinh trong trường tự phát tổ

chức lễ truy điệu. Vì Lí Hạ là người rất hào hiệp, nên có khá đông
bạn bè đến viếng. Bạn bè Lí Hạ đều đeo một bông hoa trắng
được gấp từ giấy viết, nhìn lên tấm ảnh tập thể treo cạnh bảng và
sụt sịt khóc. Phương Hồi đứng bên cạnh, không ai nói với cô câu
nào, gần như tất cả mọi người đều biết vì sao Lí Hạ lại chết, tuy
nhiên gần như đều không biết giữa Phương Hồi và Lí Hạ có mối
quan hệ như chúng tưởng tượng hay không. Chúng cho rằng,
Phương Hồi cần phải chịu trách nhiệm trước cái chết của Lí Hạ.

Ngày hôm sau đi học, tất cả mọi người đều tháo bông hoa

trắng ra, Phương Hồi cũng tháo ra. Nhưng trong giờ giải lao, đám
bạn của Lí Hạ lại bước đến trước mặt cô, cầm một bông hoa trắng
và nói với cô rằng: “Cậu đeo vào đi”. Không ai nói chuyện với cô,
cũng không có ai quan tâm đến cô, Phương Hồi lặng lẽ đón lấy và
cài lên áo đồng phục của mình.

Từ đó đến khi tốt nghiệp cấp hai, khi đi học, Phương Hồi

đều đeo một bông hoa trắng.

Kể xong những chuyện này, Phương Hồi như con búp bê bong

bóng bị xì hơi, gục người xuống bàn khóc nức nở. Bóng cô run rẩy
hiện trong đám nước màu đỏ đó, nhìn rất đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.