10
Tôi nghĩ, thời gian quay ngược trở lại, Đường Hải Băng cũng kể
cho Trần Tầm và đám bạn của cậu nghe câu chuyện này, tuy nhiên,
chắc chắn là cậu ta cũng kể với giọng rất phẫn nộ, vừa kể vừa chửi,
có khi còn thêm mắm thêm muối gì nữa.
Thực tế cũng đúng là như vậy, trong lúc Trần Tầm chuẩn bị
đuổi theo Phương Hồi, Đường Hải Băng liền kéo ngay cậu lại và
quát: “Mặc kệ nó! Sao ông lại tìm loại con gái đó! Ông có biết nó là
ai không?”.
Cô bạn mặc chiếc áo len bó sát người và ra mở cửa cho họ tên là
Ngô Đình Đình, cô đã phát hiện ra vẻ bất thường của Đường Hải
Băng, liền hỏi: “Cậu ấy là ai vậy? Trước đây ông có quen à?”.
Đường Hải Băng hậm hực nói: “Còn nhớ hồi cấp hai tôi đã từng
kể cho mọi người nghe chuyện ông bạn tôi bị đâm chết hay không?”.
“Nhớ, không phải chính là thằng bạn phải bỏ mạng vì người yêu
đó sao”. Cậu bạn bên cạnh tiếp lời, cậu này tên là Tôn Đào, cô bạn
gái đi cùng với cậu là Dương Tình.
“Đúng vậy, con bé người yêu đó chính là Phương Hồi!”. Đường
Hải Băng nhìn Trần Tầm nói.
“Ông nói ai vậy!”. Trần Tầm bắt đầu cáu.
“Nói con bé đó! Nó là đứa kinh khủng lắm đấy! Bán đứng ông
mà ông còn đứng đếm tiền cho nó à!”. Đường Hải Băng quạt lại.
“Vớ vẩn! Không thể thế được!”. Trần Tầm bực bội nói.