NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 167

Cuối cùng Trần Tầm không đuổi theo, cậu ngồi phịch xuống

ghế sofa, thẫn thờ nhìn về phía trước, hồi lâu không nói câu nào.

Ngày hôm đó, không ai còn tinh thần nào chơi đùa nữa, Trần

Tầm ngồi một lát rồi ra về, trước khi đi, Đường Hải Băng còn
nhìn cậu với ánh mắt không yên tâm. Trần Tầm bực bội quá:
“Nhìn cái đếch gì! Tôi về nhà! Không đi tìm nó đâu!”.

“Đừng có không biết thế nào là tốt, xấu!”. Đường Hải Băng

quặc lại.

“Thôi thôi! Các ông mỗi người bớt đi một câu xem nào! Trần

Tầm, ông về nhà suy nghĩ cho kĩ!”. Thấy hai người lại chuẩn bị cãi
nhau, Tôn Đào vội vàng xoa dịu.

“Về đây!”. Trần Tầm cúi đầu mặc áo khoác rồi ra cửa.

“M.kiếp!”. Đường Hải Băng châm một điếu thuốc, chửi: “Mọi

người nhìn xem! Từ nhỏ đến lớp tôi và Trần Tầm tức nhau không
quá năm lần, hôm nay đã chiếm mất hai lần rồi! Mà xem cái
con bé Phương Hồi đó có cái gì tốt đẹp chứ? Năm xưa tôi đã cảm
thấy nó có chút vấn đề, hiện giờ Trần Tầm chẳng khác gì Lí Hạ,
như người bị ma làm! Tôi không biết con bé Phương Hồi đó có cái
gì hay nữa!”.

“Thì mỗi người một sở thích mà! Tớ nghĩ hôm nay chắc chắn

Trần Tầm vẫn đi tìm con bé đó”. Dương Tình ngồi cạnh Đường
Hải Băng nói.

“Nếu nó làm thế thì tôi cũng chịu, tóm lại là Phương Hồi đừng

hòng lấy lòng được tôi, gặp lần nào tôi sẽ chửi lần đó! Nó khác gì
Bạch Phong, đây cũng được coi là cướp đi một mạng người”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.