NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 305

“Thực ra đó cũng không phải là yêu thầm gì… mà cậu cũng quen

đấy”. Trần Tầm có vẻ bối rối, cúi xuống nói: “Ngô Đình Đình”.

“Vậy hả…”. Phương Hồi cố gắng tỏ ra bình thản, cô nhớ lại

chiếc áo cổ trễ rất đẹp, dáng vẻ rất mặn mà, cách ăn nói hoạt bát,
vui vẻ của Ngô Đình Đình, trong lòng tự nhiên cảm thấy có cái gì đó
rất buồn.

“Không phải lần trước cậu hỏi tớ Bạch Phong là ai đó sao? Tớ kể

cho cậu nghe chuyện của bọn tớ ngày xưa nhé”. Trần Tầm nhìn về
phía xa xăm, suy nghĩ đã trở về với thời quá khứ.

Khi Trần Tầm và đám Đường Hải Băng để đầu đinh, mặc áo ba

lỗ, quần đùi, thò lò mũi xanh, tự coi mình là thánh đấu sĩ của nữ
thần và chạy lông nhông khắp con ngõ, Ngô Đình Đình vẫn là một
cô bé ngây thơ, xinh xắn, ai gặp cũng quý. Hồi đó cô ấy không hề
biết nói bậy, càng không biết hút thuốc, cũng không bao giờ mặc
quần áo hở hang. Cô luôn mặc chiếc váy hoa nhí sạch sẽ, tết tóc
hai bên, lóc cóc chạy theo bọn họ, thỏ thẻ gọi: “Đợi tớ với, đợi tớ với”.
Những lúc này, Đường Hải Băng thường không đếm xỉa gì đến lời
gọi của Ngô Đình Đình mà tiếp tục lao đi, còn Trần Tầm luôn
dừng lại, gọi: “Mau lên!”. Nếu cô ấy chậm quá, Trần Tầm liền
kéo cô ấy chạy.

Tuy nhiên, Trần Tầm và Ngô Đình Đình không phải là thanh

mai trúc mã lãng mạn theo ý nghĩa truyền thống. Một nơi như
Bắc Kinh hồi cuối những năm 1980, đầu những năm 1990,
những đứa trẻ này không biết hình thù của hai từ lãng mạn được
viết ra sao. Chúng sẽ cãi nhau ầm ĩ khi tranh giành bỏng ngô; sẽ
đánh rất hăng khi chơi trò đuổi bắt và sẵn sàng đi mách tội với ba
mẹ của nhau. Đồng thời cũng sẽ vui vẻ bẻ đôi cái kẹo hoặc chia cho
nhau que kem, mỗi đứa một nửa. Sẽ lén bố mẹ mua tào phớ 5 hào
một bát, túm năm tụm ba vào ăn. Cuộc sống này không thể tạo ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.