NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 312

nhau mỉm cười. Đây là suy nghĩ đã theo đuổi cô suốt thời thiếu nữ,
kéo dài rất nhiều năm.

“Thế còn cậu thì sao? Có phải vẫn thích cậu ấy hay không?”.

Phương Hồi lặng lẽ hỏi.

“Làm gì có! Không phải bây giờ đã có cậu rồi đó sao!”. Trần

Tầm vuốt nhẹ tóc cô, thở dài nói: “Tớ không còn thích nữa. Tớ cảm
thấy hai đứa đến với nhau, nhất thiết là phải đặt đối phương ở
vị trí cao nhất trong trái tim mình, không ai có thể thay thế. Nhưng
rõ ràng là tớ không thể thay thế được vị trí của Bạch Phong trong
trái tim Đình Đình. Tớ không muốn bấm bụng cầu toàn, cậu ấy
cũng không muốn hạ thấp yêu cầu của mình. Nếu đã như vậy thì
tội gì phải đến với nhau?”.

“Vì điều này mà cậu bỏ cuộc ư? Cậu ích kỉ thật đấy… không thể

hi sinh một chút được sao…”. Phương Hồi lắc đầu nói.

“Không phải thế… Hê hê, tóm lại tớ là người rất cực đoan, cậu

đừng để tớ biết có chuyện gì có lỗi với tớ nhé!”. Trần Tầm liền
cười nói.

“Nhưng tớ vẫn thấy thương cậu ấy. Tớ cảm thấy cậu ấy thực sự

không đáng phải làm như vậy, vì cuộc đời của Bạch Phong mà thay
đổi cả cuộc đời mình và sau khi thay đổi mình lại không thể gây ảnh
hưởng gì cho Bạch Phong, sự chờ đợi này thật là vô nghĩa”.

“Có nhiều chuyện, đối với cậu là vô nghĩa, đối với người khác

lại chưa chắc”. Phương Hồi nhẹ nhàng nói, qua giọng Trần Tầm,
cô cảm nhận được rất nhiều điều không cam tâm, cảm giác này
khiến cô rất không thoải mái.

“Thôi thôi! Không nói nữa! Đi thôi! Tớ đưa cậu về nhà… Ấy, sao

cậu lại để vậy?”. Trần Tầm đứng dậy kéo Phương Hồi, màu cam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.