NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 321

“Đi thôi!”. Trần Tầm chụp chiếc áo khoác lên đầu Phương

Hồi nói: “Cậu cứ giữ đấy, đừng để gió!”.

Hồi đó nếu hôm nào ít bài tập, thỉnh thoảng bọn họ cũng đến

khu giải trí Lam Đảo chơi một lúc, đó là khu có rất nhiều trò game
trên tầng thượng của siêu thị Lam Đảo, không ít trò chỉ cần bỏ
tiền xu vào là có thể chơi, 1 tệ một lần, thường là xem thì nhiều
mà chơi thì ít. Thông thường, hành trình của bọn họ là thế này:
Đến siêu thị Hải Lam Vân Thiên và Kama ngay bên cạnh để hưởng
máy lạnh hoặc lò sưởi. Xúm quanh các quầy hàng cao cấp để tìm
những đồ mới lạ, đếm sau giá niêm yết có mấy số 0, hồi đó các
siêu thị vẫn còn khá thật thà, món đồ 10.000 tệ, họ sẽ không ghi
thành 9.999 để lừa bạn. Sau khi than thở, xuýt xoa một hồi, sẽ có
một đứa cao giọng thề rằng: “Bao giờ phất lên, tớ sẽ tặng cho mọi
người!”, “bọn mình chơi một cái, ném một cái, còn lại một cái vứt cho
thú cưng chơi!”, “thôi đi! Sau này khu vực này sẽ không gọi là Hải
Lam Vân Thiên nữa, nó sẽ thuộc quyền sở hữu của gia đình tớ, có
huy hiệu của nhà tớ! Huy hiệu gia đình ấy, biết không! Tớ sẽ phát
cho các cậu mỗi người một cái, mang nó đến địa bàn của tớ, tha hồ
chơi bời!”.

Mãi cho đến tận bây giờ, khi kể lại những chuyện này, Phương

Hồi vẫn bật cười, cô nói chỉ tiếc rằng siêu thị đó không nể nang
người khác cho lắm, chưa kịp đợi đến khi họ phất lên thì đã thay
đổi bộ mặt trước rồi. Tôi liền lắc đầu nói, đây chính là khoảng
cách giữa ước mơ và hiện thực!

Cỗ máy nổi bật nhất trong khu giải trí ở Lam Đảo chính là máy

nhảy, luôn có người xúm vào xem. Cái trò đó người bình thường đều
không dám bước lên đó để thể hiện, nhảy nhót một hồi không được
mấy điểm thật không còn mặt mũi nào khi chui ra. Chui vào đó chơi
toàn là các “cao thủ võ lâm”, nhạc và bước nhảy đều thuộc làu làu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.