NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 334

Sao em lại nỡ để anh đau khổ,

Trong thời điểm anh cần em nhất,

Em không nói câu nào mà ra đi.

Người yêu em nhất chính là anh,

Sao em lại nỡ để anh đau khổ,

Anh đã cố gắng hết mình,

Mà em không hề cảm động”.

Lâm Gia Mạt cảm thấy bài hát này rất hợp với tâm trạng mình,

nghe xong rồi mới lưu luyến bỏ tai nghe ra.

“Hay thật!”.

“Hay không, cho em mượn đấy”.

“Thật ạ?”.

“Anh nói dối em làm gì!”. Tô Khải liền lấy đĩa trong máy nghe

ra: “Nhưng em phải trả đó nhé! Cuốn sách lần trước, đến giờ em
còn chưa trả cho anh!”.

“Ai không trả chứ! Ngày mai em sẽ gửi lại anh! Em vừa mới đọc

xong!”. Lâm Gia Mạt mừng rỡ cất đĩa đi, cái này sẽ có tác dụng như
cuốn tiểu thuyết, cuối cùng thì câu chuyện buồn mà cô đã đọc
xong từ lâu đó đã có thể trả được rồi.

“Thế nhé! Anh về đây! Em đi đường cẩn thận nhé!”. Tô Khải

nhảy lên xe nói.

Lâm Gia Mạt liền giơ chiếc đĩa lên, ra sức vẫy tay tạm biệt Tô

Khải, mãi cho đến khi anh đi xa mới ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.