Ngày hôm sau, khi phát hiện ra Lâm Gia Mạt cũng đang nghe bài
Sao em lại nỡ để anh đau khổ, Phương Hồi vô cùng sửng sốt, cô
ngồi xuống cạnh Lâm Gia Mạt, vừa xem lời bài hát vừa rụt rè hỏi:
“Cậu cũng nghe bài hát này à?”.
“Tô Khải cho tớ mượn, sao vậy? Đúng là rất hay!”.
“Ừ, không sao”. Phương Hồi liền thở dài: “Gần đây Triệu Diệp
cũng nghe bài này”.
“Vậy… hả?”. Lâm Gia Mạt ngừng lại một lát rồi bỏ tai nghe
xuống nói: “Hai đứa tớ làm các cậu mất vui đúng không”.
“Cũng bình thường thôi…”. Phương Hồi gật đầu nói: “Tớ cảm
thấy không cần thiết phải coi nhau như người xa lạ đâu”.
“Hê hê, cậu phải cho bọn tớ thời gian chứ”. Lâm Gia Mạt hơi cười
cười nói: “À, có thể Trịnh Tuyết sẽ đi du học nước ngoài đấy”.
“Gì cơ? Thế Tô Khải…”. Phương Hồi sửng sốt hỏi.
“Anh ấy rất buồn. Kể cũng lạ thật đấy, đáng lẽ tớ phải vui vì
chuyện này mới đúng chứ nhỉ? Nhưng không hiểu sao tớ không vui
lên được. Cậu không nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy ngày hôm qua
đâu, mắt đỏ hoe… Phương Hồi, cậu bảo tớ như thế có bị coi là
người thứ ba không?”.
“Cậu nghĩ linh tinh gì vậy!”. Phương Hồi cốc vào trán cô một
cái: “Ngồi yên học một lúc đi! Đến lúc đó cả hai bọn họ vào được
đại học, mỗi mình cậu rầu rĩ vì trượt! Xem lúc đó cậu có còn thời
gian nghĩ đến những chuyện linh tinh này không! Lát nữa phải viết
từ mới, cậu đã thuộc hết chưa?”.
“Hả? Sao cậu không nói sớm! Gay rồi gay rồi! Tớ chưa xem cái
gì cả! Cậu có mang băng dính trong không? Cho tớ xin một ít!”. Lâm