NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 416

không thể xây dựng nên, cùng lắm chỉ là một bài tản văn có kết
cấu rời rạc, hơn nữa, bài tản văn này cũng không thể phát triển sâu
hơn.

Tôi đã từng hỏi Phương Hồi rằng, sau khi nghe xong bài văn của

Kiều Nhiên, cô có cảm giác gì. Phương Hồi cúi đầu xuống, mái
tóc đen dài che khuất khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn rất lẻ loi, sau đó
cô khẽ thốt ra hai chữ: sợ hãi.

Hôm đó Phương Hồi không ngước mắt lên nhìn Kiều Nhiên,

im lặng chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn lời nói. Không phải cô không
cảm động, chính vì cảm động nên mới cảm thấy sợ hãi.

Còn Kiều Nhiên thì dường như không đọc ra được suy nghĩ của

Phương Hồi, cũng như mọi bận, cậu mỉm cười bước đến chỗ cô,
thậm chí khiến cô nảy sinh ảo giác rằng, tác giả của bài viết đó
không phải là Kiều Nhiên.

“Này, cho tớ mượn cục tẩy với!”. Kiều Nhiên đứng trước mặt cô

nói.

Phương Hồi vội lấy cục tẩy trong túi đựng bút ra và đưa cho

Kiều Nhiên, cục tẩy đó có hình dạng như chiếc bút chì to, nhìn bên
ngoài thấy hình dạng của nó rất không phù hợp với chức năng.

“Ê? Sao to thế!”. Kiều Nhiên sửng sốt nói: “Có cục nào nhỏ hơn

không?”.

“Không... không có”. Phương Hồi ra sức lắc đầu, tóc mai phất

lên, khiến người đối diện ngẩn người ra một lát.

“Cái này dùng được cả đời đúng không...”. Kiều Nhiên nhìn cục

tẩy trong tay nói: “Thôi thế tặng cho tớ nhé! Tớ thử thí nghiệm xem
có dùng hết được nó không”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.