NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 417

Phương Hồi gật đầu không nói gì, mãi cho đến khi Kiều

Nhiên đi rồi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn thế giới.

Nắng ngoài cửa số khá chói mắt, không biết trong sân trường

yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tình cảm yêu mến chân thật, giản
dị, chỉ tiếc rằng họ không hiểu được rằng hồi đó mọi cái còn quá
sớm, năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng
sẽ trôi mất, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi
thanh xuân, nhưng lại không thể ngăn chặn hiện thực mong manh
khi đã trở thành người lớn.

Trần Tầm cũng rất day dứt với bài văn của Kiều Nhiên, giờ

thể dục chơi bóng cũng không chuẩn, ngồi cùng với Triệu Diệp -
người chưa lành vết thương ở ngoài sân. Ngồi từ xa, lúc cậu nhìn
Phương Hồi, lúc lại nhìn Kiều Nhiên, trong lòng vẫn thấy hơi
buồn.

“Không ngờ Kiều Nhiên lại giỏi nhỉ!”. Trần Tầm vỗ bóng nói.

“Gì vậy?.” Triệu Diệp ngơ ngác ngoảnh sang nói.

“Bài văn ấy!”. Trần Tầm tung bóng lên rồi đón: “Bài Một đóa

đinh hương đó”.

“À, cái đó hả, cậu ta từ kẻ thất tình biến thành nghệ sĩ lâu rồi”.

“Cậu bảo, người mà cậu ấy viết là ai vậy?”. Trần Tầm hỏi dò.

“Người cậu ấy thích thôi”. Triệu Diệp đáp rất thờ ơ: “Không phải

trước đây cậu ấy đã từng kể với bọn mình là yêu thầm một đứa bạn
học cùng lớp cấp hai đó sao”.

“Vậy hả?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.