NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 435

“Dựa đi, mở mắt ra rồi đừng nghĩ gì nữa”.

“Ừ”. Lâm Gia Mạt dựa đầu vào vai Trần Tầm, nước mắt bất

giác lăn xuống áo cậu.

Sau đó đúng là Lâm Gia Mạt đã cắt đứt được tình cảm thật, cô lại

quay trở lại như thời mới quen họ hồi đầu, chơi với Tô Khải, Triệu
Diệp rất vui vẻ, tự nhiên. Như lời Lâm Gia Mạt là, từ nay trở đi bọn
họ như anh em ruột của cô, ai bảo không phải ruột thịt cô sẽ tính sổ
người đó.

Đó là mùa hè mà bọn họ sống ngông cuồng nhất, gần như

ngày nào cũng tụ tập với nhau. Đi bơi ở hồ Thanh Niên, ném từng
người xuống hồ, trượt ống trượt với đủ mọi tư thế quỷ quải. Đến
siêu thị Kì Lân chơi bowling năm hào một ván, nhìn Phương Hồi
vụng về ném bóng đi, vô số lần bị điểm 0. Đến sân vận động
công nhân xem đội Quốc An đá bóng, đứng lên ngồi xuống tạo
sóng dân điên cuồng ở khán đài số 7 màu xanh, cùng các fan hâm
mộ của Bắc Kinh vẫy cờ hò hét, hát “đội Quốc An mãi mãi là số
một”. Đến Bắc Hải chèo thuyền, nghịch nước, người ướt như chuột
lột, trên đường về nhà, nước trên quần áo chảy tong tong xuống
đường, khiến mọi người đi đường đều phải dõi theo bọn họ. Đến
công viên Đông Đơn chơi bài, người nào thua sẽ phải đứng im như
tượng để người khác dán giấy lên mặt. Đến trường chơi bóng, thi
ghi ba điểm, ai thua sẽ phải mời mọi người ăn kem, kem Thiên Băng,
Đại Hồng Quả đều được, nhưng phải loại ngon hơn kem Bách Lạc
Bảo. Đến cửa hàng ăn chơi mấy trò mạo hiểm, giở đủ mọi mọi trò,
bắt người mạo hiểm ôm cây cột điện dán đầy các tờ quảng cáo
“chuyên trị bệnh X X, đảm bảo khỏi ngay” và hét lớn “cuối cùng
bệnh của tôi đã có chỗ chữa…”.

Phương Hồi nói, niềm vui của một người, có thể niềm vui đó là

giả, niềm vui của một nhóm, niềm vui đó đã không còn phân biệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.