NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 174

Bọn quần tà nghe Nguyên Huân nói những lời khiêm nhường văn vẻ đều
tươi hẳn nét mặt, đồng thanh thay nhau lên tiếng:
- Đoàn Thiếu hiệp quả là con rồng trong đời nay, tấm lòng quảng đại, nhún
nhường đến thế, mai sau công nghiệp chẳng nhỏ!
Nguyên Huân khiêm cung nhưng vẫn giữ được cái hùng khí chàng vui vẻ
đến chào hỏi từng người, tỏ lòng quí trọng, khiến ai cũng thấy mình hể hả .
Chu Ngoạn Thanh nghĩ thầm: "Con người này quả thật không phải tầm
thường, có thể giúp ta nên việc lớn."
Từ đấy, chàng ở lại Vương phủ . Chu Ngoạn Thanh hết dạ ân cần, cắt người
hầu hạ chu đáo, lại đề nghị đưa tặng mỹ nhân, Nguyên Huân lấy cớ đang
luyện Cửu Dương công nên xin được từ chối. Dẫu thế nào, chàng vẫn biết
mình đang bị dò xét, theo dõi, nên ngoài thời gian luyện công phu võ thuật
kiếm pháp, Nguyên Huân nhàn nhã ngắm hoa, đọc sách mà chàng mượn ở
Thư khố, không để mắt vào bất cứ việc gì. Thỉnh thoảng Ngoạn Thanh hay
bọn quần hào ghé thăm, bày tiệc rượu, chàng vui vẻ thù tiếp. Phong cách
chàng cao quí, văn học uyên thâm, chữ viết như rồng phượng càng làm cho
Chu Ngoạn Thanh và cả bọn kính trọng.
Một hôm Ngoạn Thanh đến chơi, thấy một bài thơ chàng vừa viết trên tờ
hoa tiên, treo trên vách, nét chữ tuyệt đẹp, y tấm tắc khen mãi. Nguyên
Huân gở xuống đưa tặng, nói:
- Tự trung hữu kiếm. Thư trung hữu nữ . Xin kính biếu Vương tử món quà
nhỏ mọn này!
Ngoạn Thanh hỏi:
- Thư trung hữu nữ nhan như ngọc đã đành rồi, còn trong chữ có kiếm ta
chưa nghe đến bao giờ!
Nguyên Huân cười nói:
- Nét chữ mạnh hơ n đường kiếm. Thuận dòng mà băng băng như lưu thủy
hành vân; phổ kiếm vào nét chữ, điều nay người xưa đã làm gọi là Tự kiếm
vậy!
Ngoạn Thanh nói:
- Hiền đệ thật là văn võ toàn tài ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.