NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 289

đường đường là một Vương phi, tại sao mẹ lại sống khắc kỷ với bản thân
mẹ như thế?
Vương phi cố gắng mỉm cười, vỗ vai con gái:
- Thế còn con, sao con lại sống giản dị như vậy?
- Tại con thích thế!
- Thì mẹ cũng vậy!
- Không, mẹ ạ ! Bên Vân Trang cung, tuy con sống giản dị, nhưng không
đến nỗi buồn tẻ, bình dân như bên Bích Thảo cung của mẹ. Mẹ không chịu
cho ai hầu hạ mẹ, săn sóc mẹ. Chắc chắn là mẹ có nỗi buồn nào đấy mà mẹ
giấu con, phải không mẹ?
Vương phi im lặng. Phải, bà đã giấu con gái bà tất cả. Bà không muốn Hoài
Nam buồn phiền vô ích, khi tất cả đã chẳng còn gì, chẳng còn một hy vọng
gì ! Bà sẽ mang bí mật của đời bà xuống mộ sâu, không tỏ bày cùng ai,
ngay cả với con. Bà cố nén đau đớn, bảo con:
- Không đâu, con gái yêu của mẹ, chẳng có điều gì mẹ giấu con!
- Nhưng, này mẹ ! Sao mẹ chẳng một lần thuật cho con nghe thời con gái
của mẹ, trước khi mẹ về làm vợ cha con!?
Bà thở dài:
- Có gì đâu mà kể! Thời con gái của mẹ bình dị lắm, mẹ vốn là người ...
Vân Nam, mẹ mang thai con những ngày ở đấy nên mới đặt tên con là Hoài
Nam!
Kim Lăng, cố đô của Hoàng đế, có gần quê mẹ không?
- Cũng gần con ạ! Và mẹ vì thế mới gặp cha con!
- Này mẹ, con có bà con, thân thuộc, cậu dì không mẹ?
- Không con ạ ! Mẹ chỉ có một mình, những người thân nay chẳng còn ai
nữa!
Hoài Nam thở nhẹ:
- Tội nghiệp mẹ! Chắc ngày mẹ bằng tuổi con, mẹ khổ lắm phải không mẹ?
Không đâu con, có một thời mẹ hạnh phúc... Thôi, Hoài Nam, mẹ mệt quá,
để hôm khác, mẹ kể cho con nghe nhé...
- Vâng, mẹ đi nghỉ đi, trời lạnh lắm!
- Có lẽ sắp có tuyết rồi đấy !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.