NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 292

Trần Phiên Ngung

Nam thiên nhất tuyệt kiếm

Chương 18

Nguyên Huân thu hồi Vũ Mục Di Thư

Phượng Thánh trọng thương âm Hàn Ngọc Chướng.

Thoắt đã đến đầu tháng chạp, khí trời càng lúc càng giá buốt, tuyết trắng
đầy trời, kinh thành co ro trong cái không gian lạnh lẽo. Sinh hoạt phố xá vì
thế mà giảm đi, đã cuối giờ Thìn, đường sá vắng người qua lại. Tuy trời giá
buốt, rét mướt như thế, Nguyên Huân vẫn thức dậy vào lúc tiếng trống
điểm canh tư. Trong suốt mười mấy năm trời, chàng không hề bỏ dở việc
luyện tập, giờ đã thành thói quen. Dù bất kỳ nơi đâu, bất kể điều kiện thời
tiết nào, chẳng một lần lơ là việc tinh luyện võ công; chính vì sự chuyên
cần khổ luyện ấy chàng đã đạt được một cách hết sức nhanh chóng những
thành tựu về võ học.
Sau khi dùng điểm tâm, Nguyên Huân khoác lên người chiếc áo khinh cừu,
bước ra trời tuyết lạnh. Chàng đi đến địa điểm mà Kiến Nghiệp đại sư đã
ghi trong giấy.
Nơi chàng tìm đến là một căn nhà cổ kính, khuất sau những hàng cây và
một hoa viên nhỏ. Một gia nhân bước ra, co ro vì giá lạnh, nét mặt cau có;
nhưng khi nhìn thấy tấm áo khinh cừu quý giá trên người chàng, y liền tươi
ngay nét mặt, hỏi:
- Công tử có việc gì cần?
Nhìn người gia nhân già nua đang run rẩy trong cái buốt giá lạnh cóng của
buổi mạnh đông, Nguyên Huân động lòng trắc ẩn, chàng thò tay vào túi,
lấy ra thoi bạc chừng bốn, năm lượng đưa cho lão:
- Trời lạnh quá, lão cầm lấy uống rượu cho ấm!
Lão gia nhân trố mắt nhìn Nguyên Huân, đôi mắt mệt mỏi bỗng sáng lên:
- Công tử cho lão nhiều thế, lão thực áy náy lắm!
Tuy nói vậy nhưng bàn tay nhăn nheo đã cầm lấy thoi bạc nhanh như cắt.
- Xin lão trượng cho biết Thái công công đã về chưa?
Lão gia nhân nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.