NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 327

bà, là một mảnh ngọc tám cạnh màu xanh biếc được mài giũa rất công phu,
trên mặt ngọc khắc tám thanh kiếm bao quanh một mặt trăng tròn. Vương
phi úp mảnh ngọc vào mặt khóc nức nở, Hoài Nam.ôm lấy mẹ:
- Mẹ! Mẹ đừng đau lòng nữa, mẹ phải vui lên mới phải vì gặp được cháu
của mẹ...
- Nhưng Hoài Nam, liệu nó có còn sống được không? Ôi oan khiên! Chính
tay cha con giết nó. Bây giờ thì mẹ hiểu, đau đớn cho mẹ biết đường nào!
Mảnh ngọc này là thế nào mà mẹ đau lòng thế?
- Đó là tín vật của " Bát Đại Danh gia" uy danh một thời lừng lẫy. Nhưng
mà thôi, một ngày nào rồi con sẽ hiểu!
Một tiếng rên nhẹ, Nguyên Huân từ từ mở mắt; trước mắt chàng, một đám
sương mù.. . dần dần, đám sương tụ lại thành khuôn mặt một người đàn bà,
đang cúi xuống nhìn chàng bằng đôi mắt âu lo, với những giọt lệ còn đọng
trên mi, trên má.
Nguyên Huân giật mình, một câu hỏi cất lên bằng chính ngôn ngữ quê
hương chàng:
- Công tử người họ Trần?
Nguyên Huân chăm chăm nhìn người thiếu phụ cực kỳ xinh đẹp trước mắt,
chàng cau mày, và chàng hiểu tất cả:
- Thúc mẫu! Ôi có phải Thúc mẫu đó không?
Vương phi nức nở ôm lấy mặt chàng, nghẹn ngào:
- Nguyên Huân , chính ta đây, chính ta đây con ơi!
Chàng trở mình toan ngồi dậy, nhưng cả thân thể đau nhừ. Vương phi ôm
hai vai chàng, đau đớn:
- Huân nhi, con hãy nằm im, con bị trọng thương, rất nặng!
Nguyên Huân đưa mắt nhìn Hoài Nam, cũng đang đứng nhìn chàng, Vương
phi hiểu ý, nói:
- Đoàn Hoài Nam, em con đó. Nó đã cứu con. Ta thật đội ơn Trời Phật!
Hoài Nam đứng nghe hai người đối đáp, nàng thật không hiểu gì. Giọng
nói, tiếng nói hoàn toàn xa lạ. Nàng ngạc nhiên, mẹ nàng đang nói gì nàng
không thể hiểu, nhưng nghe tuyệt vời như tiếng chim hót; âm điệu trầm
bỗng như nhạc điệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.