NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 345

- Sao A-di không bảo cho Bảo Thư biết!
Nói xong, Bảo Thư khoác tay Hoài Nam, cùng đi sang Bích Thảo cung.
Gặp Vương phi, Bảo Thư sụp lạy chào, và nàng vô cùng ngạc nhiên. Chỉ
mới ba ngày không gặp, mà tướng sắc Vương phi thay đổi ghê gớm. Mái
tóc óng mượt của bà đã điểm bạc, khuôn mặt xanh xao, và đôi mắt buồn
của bà giờ dường như buồn hơn, như trĩu nặng u uẩn.
- Ngoại tổ mẫu đau ốm sao không cho hài nhi biết để hài nhi hầu hạ Tổ
mẫu?
Vừa nói nàng vừa ươm rướm nước mắt.
- Ngoại tổ mẫu bệnh tình thế nào? Ngoại tổ đã biết chưa. Hài nhi phải trách
cứ ngoại tổ mới được !
Nói xong nàng định quay đi, Vương phi vội gọi lại:
- Bảo Thư, con lại đây ta nói đã ?
Bảo Thư quay lại, nàng ngồi xuống ôm lấy chân bà :
- Ngoại tổ mẫu, con nghe đây!
- Bảo Thư ạ! Con đừng làm phiền đến Vương gia, ta không có bệnh hoạn gì
đâu!
- Không có bệnh hoạn gì, cớ sao tóc Tổ mẫu lại bạc nhanh vậy thần sắc suy
nhược võ vàng thấy rõ!
- Ta có chuyện buồn con ạ! Bảo Thư, con đừng hỏi ta buồn chuyện gì ? Nỗi
khổ tâm của ta không thể nói cùng ai, ngay cả với Hoài Nam. Con thương
ta, hãy để cho ta được yên , con nhé !
- Có phải Ngoại tổ mẫu buồn Ngoại tổ phụ? Con cũng buồn lắm, cha mẹ
con cũng buồn lắm; nhưng biết làm thế nào được!
Vương phi im lặng không nói, bà vuốt tóc nàng, nước mắt Bảo Thư chứa
chan.
- Bảo Thư! Con đừng vì thương ta mà phiền lụy như thế, lòng ta chẳng yên.
Hãy để ta tỉnh dưỡng vài ngày là trở lại bình thường thôi con ạ!
Bà nhìn ra ngoài trời, đôi mắt xa xăm. Chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết
Nguyên Đán, thời tiết càng ngày càng lạnh. Bảo Thư và Hoài Nam trớ về
Vân Trang cung. Nhìn thấy vẻ bồn chồn trên gương mặt Hoài Nam, Bảo
Thư hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.