NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 372

bộ võ học, và đã đạt đến tinh hoa nội liễm, người có con mắt tầm thường
không thể nhận biết được.
Thể Dung là gái, nhưng tính tình nàng rất khoáng đạt, không bị ràng buộc
quá đáng trong qui luật khắt khe của nền đạo đức, do đó, nàng cùng với anh
trai trò chuyện với Nguyên Huân hết sức cởi mở và hồn nhiên. Thể Dung
mang trong người nàng giống máu của sa mạc, của bộ tộc du mục Mông
Cổ; nên nàng vừa có cái duyên dáng của Hán tộc, vừa có cái mộc mạc bình
dị của Nguyên tộc. Nàng thường rủ anh trai và Nguyên Huân đi câu cá. Thể
Dung câu rất giỏi, nàng bảo Nguyên Huân:
- Huân đại ca, tiểu muội đi câu cá với huynh trưởng chán chết đi được. Cả
ngày ngồi trầm ngâm như một cụ già, sau này cô nào mà vớ phải thì thật là
tội nghiệp!
Cung Hoa bảo em:
- Chứ ai lại như hiền muội bao giờ, con gái mà lúc nào cũng cười cười, nói
nói!
Thể Dung cãi lại:
- Tiểu muội có miệng để cười, để nói những điều đáng nghe, chứ có phải có
miệng để ăn như huynh trưởng đâu!
Cung Hoa trêu em gái:
- Nhưng mà hiền muội ăn cũng vào hàng cao thủ đấy!
- Ấy đấy, Huân đại ca nghe có lọt tai không? Có ăn thì phải có nói, có cười,
nghĩa là ăn cũng phải thanh cao như cười nói vậy, chứ ai lại cứ lầm lì ăn
uống, thấy mà phát chán!
Nguyên Huân cười, giải hòa:
- Thể Dung cô nương vui tính thật, nhưng mỗi người mỗi lính, trời sinh ra
vậy, biết làm sao được!
- Trời đất gì đâu, chẳng qua là lại nhớ vị cô nương nào đấy, nên tương tư
không nói không cười. Cuộc đời quạnh hiu lắm, cười nói là liều thuốc bổ!
- Huân ca nói với cái con nhỏ lẻo mép ấy làm gì, mệt đứt hơi đi ấy!
- Ái chà! Huynh trưởng nhớ nhé, dám nói tiểu muội lẻo
mép. Được rồi, hôm nào phụ thân khảo hạch y lý, gặp chỗ bí, đừng có
mong mà năn nỉ người ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.