NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 380

không?
- Sao lại chẳng được ? Sở dĩ ta không đi lại giang hồ nữa, vì đã có lời thề
Bởi không còn ham muốn, dính líu đến những chuyện thị phi, chứ trong
thâm tâm ta, lúc nào cũng nhớ tới hiền muội!
- VÔ Kỵ ca ca, ca ca nói thật chứ!
- Chẳng lẽ ta lại biết nói dối sao?
- Cảm ơn ca ca, tiểu muội chỉ muốn biết bấy nhiêu là đủ. Thuở trước, tiểu
muội đối với ca ca cũng có nhiều điều không nên không phải, ca ca còn
giận không?
- Chính vì vụ Tống Thanh Thư mà ta phiền giận hiền muội, bây giờ thì
không còn giận nữa, nhưng nỗi buồn thì khó nguôi ngoai lắm!
Tâm Hư sư thái cúi đầu ngậm ngùi:
- Tình yêu thật đáng sợ, lòng hờn ghen càng đáng sợ hơn. Ngày ấy, tiểu
muội chỉ muốn trả thù ca ca, nên mới thành nông nỗi, chứ thật lòng... có
bao giờ quên được ca ca!
Đôi mắt như nhìn vào cõi xa xăm, Thần y nói, như nói với chính mình:
- Thân thể ta mang hai vết thương của ỷ Thiên, đến bây giờ ta còn trân quý
nó... Dường như chợt nhận ra mình lỡ lời, ông vội tiếp:
- Thoắt chốc đã gần bốn mươi năm, ta và Chu muội mỗi người mỗi cảnh,
tất cả đã già đi, nhưng kỷ niệm dẫu có thế nào vẫn đẹp. Chu muội, ta xin lỗi
đã làm Chu muội nhớ đến những điều đã quên...
- Tiểu muội đã mong điều ấy, pháp đanh của tiểu muội là Tâm Hư. Thế mới
biết, thật khó khăn lắm thay ! Vô Kỵ ca ca, hôm nay tiểu muội đến đây còn
một việc khác nữa!
Thần y ân cần hỏi:
- Chu muội, Chu muội nói đi, việc gì thế?
Tâm Hư cúi đầu, hai giọt lệ chảy dài trên gò má, bà vẫn im lặng... Thần y
áy náy hỏi:
- Chuyện gì khiến Chu muội đau lòng, Chu muội nói ra đi cho nhẹ bớt,
đừng khóc nữa!
- Vô Kỵ ca cao ngày ở Vạn Bảo tháp, bị vây khốn trong lửa đỏ, ân sư căm
giận ca ca, bắt tiểu muội thề độc là phải làm xong hai việc, thu hồi hai bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.