NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 420

tăng đã đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, tiến ra sân, nói:
- A Di Đà Phật ! Xin Bành Giáo chủ bớt giận, bần tăng có vài điều xin thưa
cùng Dương Vương!
Tiếng Dương Tiêu vọng đến ngạo nghễ:
- Thiếu Lâm Phương trượng có gì cứ nói nghe thử!
- Dương Vương gia, bần tăng vì sự yên nguy của võ lâm, và hạnh phúc của
trăm họ, có mấy lời muốn nói cùng Vương gia!
- Viên Nhẫn, ngươi muốn nói điều gì ta biết rồi. Nay đại quân ta đến đây,
có nói gì thì cũng đã muộn. Nếu muốn sống, các ngươi chỉ còn một cách là
tự trói mình để ta giải về triều, Hoàng đế sẽ xét xử; bằng không, ngày hôm
nay quyết chẳng để một tên nào lọt lưới!
Viên Nhẫn Thần tăng vẫn nhịn nhục, nói:
- Bần tăng không phải vì sự sống chết mà nói...
- Dương Tiêu quát lớn:
- Thôi, đừng mở miệng nói nhăng nữa!
Viên Nhẫn biết đại sự đã hỏng, ông lặng lẽ cúi đầu thở dài chán nản!
Tâm Hư sư thái phóng mình xuống sân, đến gần Thần tăng thưa:
- Xin Phương trượng đừng phí lời vô ích với y, ta e rằng chính y mới phải
làm việc tự trói mình, khấu đầu để van xin sự sống!
Tâm Hư quay sang Bành Dục nương nương nói:
- Bành thí chủ, phái Nga Mi và Tiêu Dao giáo các ngươi vốn không thù
oán, vậy mà ngươi đã hạ sát của bản phái bốn đệ tử hồi năm ngoái. Ta chưa
tiện gặp ngươi để hỏi việc nầy, nay ngươi đến đây, hãy nói cho biết!
Bành Dục nhướng cặp lông mày cong vút, lẳng lơ đôi mắt, đáp:
-Tâm Hư, chính ngươi đã xúc phạm đến danh dự môn đồ của ta, chả lẽ
ngươi đã quên. Ta không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai làm thương tổn bản
giáo. Bốn môn đồ ngươi bị ta giết là quá ít, đúng ra ngươi phải cảm ơn bản
giáo chủ mới phải, còn than van nỗi gì?
Đường roi của Tâm Hư sư thái như chớp giật phóng ra, tiếng rít xé lụa,
nhằm vào các trọng huyệt trên người của Bành Dục đánh tới. Bành Dục
quát lớn:
- Con tiện tỳ này...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.