NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 498

khí của quân binh ta chăng?
Mắt nhìn như tóe lửa vào đám cỏ gai Thất Sát trước mặt, Nguyên Huân vẫn
ôn tồn đáp lời họ Chu:
- Việc quân binh là quan trọng, giặc đang ở trước mắt, xin Lưu tướng quân
đừng nghi ngờ tại hạ. Tại hạ vì sợ chiến trận ngày hôm nay sẽ có sự tổn thất
lớn, nên vội đến đây thưa thật để tránh sự khinh xuất, đó là lời thật. Xin chư
vị Tướng quân cho phép tại hạ được cáng đáng việc này!
Nói vừa dứt, thân pháp chàng đã như vệt khói vàng tụ lại đứng sừng sững
trước đầu ngựa Tạ Cương, hắn giật mình cho ngựa thối lui, vừa quát hỏi:
- Tên hoàng y cường tặc kia, có phải ngươi là thủ phạm đã lén lút ám hại
các thủ hạ ta đó chăng?
Nguyên Huân nhếch mép cười nhạt:
- Tạ Cương, Vu Hán, cường tặc chính là bọn các người, là bọn ngoại xâm
tham bạo. Còn ta, đường đường là một thần dân Đại Việt, ta bảo vệ cho xứ
sở của ta mà ra tay trừ lang sói, sao lại gọi là lén lút?
Vu Hán không nói gì, hắn nhìn Nguyên Huân nở nụ cười, nụ cười và ánh
mắt hắn thật kỳ lạ, thoáng có chút xao động trong lòng Nguyên Huân. Như
chợt hiểu, chàng quắc mắt nhìn lại y. Tia nhìn dường như có uy lực, nụ cười
trên môi hắn tắt ngấm. Nguyên Huân trầm giọng:
- Con sói trai lơ kia, đừng giở Nhiếp Hồn Pháp Ma công, đối với ta vô ích.
Nếu hôm nay bọn chúng bay khấu đầu nhận tội lỗi, ta sẽ vì đức hiếu sinh
mà để cho mang thân về nước. Biết ăn năn những hành vi tàn bạo, đó là cái
phúc của tổ tiên các ngươi để lại đó!
Tạ Cương như không chịu nổi những lời lẽ của Nguyên Huân, y hét như
sấm:
- Ngươi! Ngươi là cái thứ gì mà dám lớn lối đến như thế?
Quát chưa dứt Tạ Cương đã toan xuất thủ. Nguyên Huân giơ tay ngăn hắn
lại:
- Ta nói cho ngươi biết, dẫu cả hai đứa liên thủ cũng không đáng cho ta
động tay. Vu Hán, ta hôi, võ công ngươi với Tâm Xà Lang quân Mã Cốt
Ngạc thế nào?
- Sao người biết được Sư bá ta?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.