NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 56

thấy mặt Trần Vương gia đôi lần. Công tử quả giống Vương gia nhiều lắm!
Nguyên Huân cúi đầu cung kính lắng nghe. Trong lòng chàng vô cùng kính
phục võ công của vị Sư thái, lễ phép thưa :
- Vãn bối lần đầu tiên trong đời mới được thấy mặt trời. Võ công của Sư
thái cao thâm không biết đâu mà kể!
Tâm Hư Sư thái mỉm cười:
- Dăm ba miếng quê mùa, công tử quá khen đó thôi !
Bà quay sang Tiêu đại hiệp nói:
- Ta đi thôi chứ !
- Để lão hủ thanh toán tiền ăn uống đã !
Ba người rời khỏi quán, ra khỏi Ninh Trấn. Càng đi về phía Bắc, phong
cảnh càng tươi nhuận hơn. Nhân nơi vắng vẻ, cả ba giở khinh công ra đi.
Sư thái cố ý thử khinh công của Nguyên Huân nên giở hết tám thành của
môn Lăng Vân ra, thấy Tiêu Đại Hùng vẫn sóng bên và đàm đạo, trong
lòng Sư thái hết sức kính phục. Nguyên Huân vẫn chạy phía sau, tuy có hơi
vất vả, nhưng vẫn cố giữ được khoảng cách. Tâm Hư Sư thái quay sang
Tiêu Thứ Gia:
- Khinh công của công tử được lão tiền bối truyền thụ cho cũng khá lắm
đấy !
Tiêu Đại Hùng cười nhẹ:
- Y có căn cốt tuyệt vời, có phẩm cách và đạo hạnh, nhưng kinh mạch
nghịch đảo, e không luyện được võ công thượng thừa!
Tâm Hư Sư thái ngạc nhiên:
- Kinh mạch nghịch đảo! Chẳng lẽ có điều ấy? Trường hợp này hi hữu thật!
Ngày xưa, ngay khi sư phụ còn sống, có một lần người cùng bằng hữu nhắc
đến sự kiện này và cho rằng có một môn võ công hết sức kỳ bí thích hợp
với loại người này và sẽ phát huy đến mực siêu việt bản năng tiềm tàng
trong con người. Việc này không biết ra sao?
- Có đấy ! Chính vì vậy mà cả nhà Trần Nguyên Lữ bị tàn sát đấy!
Qua dãy núi không cao lắm, quang cảnh đã đổi khác, cây cối xanh tết hơn.
Đến chiều, cả ba về đến Thục Sơn. Đó là một ngọn núi hùng vĩ, rậm rạp.
Càng đến gần, phong cảnh càng u tịch. Lên đến lưng chừng núi, theo một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.