NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 273

Đọc qua mấy dòng đầu, Hen-rích khẽ rú lên. Anh áp sát mắt vào tờ tin
tức để giấu Lút nét mặt thay đổi của mình.

- Chắc là anh không nghe bản tin buổi sáng?

- Tôi ngủ như chết. Và buổi sáng có bao giờ tôi mở ra-đi- ô đâu.

- Bây giờ thì cần phải nghe cả sáng và chiều nữa...

Cả hai im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

- Anh nghĩ thế nào, Lút, tất cả những tin ấy là cái quái gì? - Hen-rích là
người đầu tiên phá tan bầu không khí im lặng.

- Tôi là một nhà chiến lược xoàng thôi, nhưng cũng tìm ra được một vài
lối thoát thân. Những lối thoát không lấy gì làm yên tâm lắm. Và không một
lời tuyên truyền nào làm cho tôi tin được rằng mọi việc sẽ tốt lành. Anh còn
nhớ năm ngoái báo chí của ta giải thích cuộc rút lui ở gần Mạc-tư-khoa như
thế nào không? Lúc bấy giờ báo chí cứ lắp đi lắp lại là các đạo quân của ta
cần mở đường vào Cung điện Mùa đông. Và có một số người tin vào lời ấy.
Còn đối với tôi thì cái chính sách che đậy sự thật đó chỉ tổ làm tôi phát điên.
Thế bây giờ ta phải tuyên truyền ra sao về việc đạo quân của Pa-u-lút bị bao
vây đây? Phải giải thích là chúng ta quyết định cho quân đội Liên Xô vào
tròng để nấp sau lưng chúng mà tránh gió sông Vôn-va hay sao? Chao ôi,
Hen-rích!

Lút chưa kịp nói hết câu thì có người xoay mạnh quả đấm cửa và thiếu
tá Mi-le hiện ra tên ngưỡng cửa.

- Trung tướng có nhà không?- Hắn hỏi mà chả thèm chào ai cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.