NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 707

- Bác ạ, bác bị yếu mệt và xúc cảm đấy thôi. Cháu dám chắc rằng bác
đã làm cho một con ruồi trở thành con voi. Xin bác gác câu chuyện này đến
mai hãy hay...

- Không, không, tôi vẫn khỏe đấy chứ. Nhưng đã dăm hôm nay tôi giả
ốm... ừ, tôi giả ốm đấy! Để khỏi phải đến nhà máy!

- Bác kìa!...

- Tôi nhắc lại là tôi hoàn toàn khỏe mạnh và tỉnh táo. Có thế mới chế
tạo ra được bộ máy điều khiển bom bay bằng vô tuyến điện...

- Chính bác? Kỹ sư Lê-rô đã chế ra thứ ấy?

- Ấy đấy, chính anh cũng không tin và hoảng hốt... Nhưng tôi không sợ
từ trước đến nay tôi không hề sợ. Tôi tự hỏi rằng sao lại thế? Thứ nhất, chắc
vì tôi chỉ quan tâm đến khoa học kỹ thuật thuần tuý... Tôi chưa bao giờ nghĩ
ngợi sâu xa rằng người ta sẽ sử dụng sáng chế của mình như thế nào trong
thực tế. Tôi biết là mình làm việc trong nhà máy quân sự, biết là nhờ có thứ
máy của tôi mà bom bay có thể bay tới đích theo ý định của con người.
Chúng tôi chưa đạt tới mức chính xác có thể bắt bom rơi trúng những mục
tiêu nhỏ hẹp, nhưng đã có thể hướng nó vào các làng mạc, đô thị. Tôi biết rõ
mọi điều đó. Nhưng chỉ biết trên lý thuyết thôi. Tôi cống hiến khối óc của
mình và coi những vấn đề kia là công việc của kẻ khác. Tôi không cần biết
kẻ nào sẽ sử dụng thứ vũ khí này và... để đánh ai. Nhưng không, có lẽ không
phải chỉ vì tôi không sợ và không suy nghĩ. Tôi còn tưởng rằng người ta
không hỏi tội mình! Đây mới là điểm chính! Và bây giờ khi thấy cái tháp
ngà mà mình dùng để ẩn nấp đã đổ sập, khi hiểu rằng mình cũng phải chịu
trách nhiệm ngang với mọi người, có thể là nặng hơn, ừ, cố nhiên phải nặng
hơn, bởi vì họ chỉ có hai tay, còn tôi đã trao cho họ bộ óc. Bây giờ tôi đâm
hoảng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.