NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 205

Catherine cau mày. Cô không muốn lựa chọn nào trong số đó. Cô

muốn Nina tỉnh táo và có thể nói chuyện càng nhiều càng tốt như cảnh sát
mong đợi. Nhưng lập tức, cô lo ngại vài vấn đề. Cảm giác bị ống luồn trong
cổ họng có thể khiến một người hoảng loạn. Nina bị kích động đến mức cổ
tay bị buộc của cô đã bị chà xát mạnh. Nhưng nếu tháo ống ra cũng rất nguy
hiểm. Các chất dịch đã đọng lại trong phổi cô sau khi phẫu thuật. Thậm chí
khi cô hít vào bốn mươi phần trăm ô-xi - tức gấp đôi lượng ô-xi bình
thường trong phòng - thì trạng thái bão hòa trong máu của cô vẫn không đủ.
Đó là lý do Catherine vẫn giữ nguyên ống thở. Nếu bỏ ống ra, họ sẽ mất
khoảng cách an toàn. Nếu vẫn để ống bên trong, họ sẽ khiến bệnh nhân tiếp
tục hoảng loạn và giãy giụa. Nếu họ làm cô hôn mê thì những câu hỏi của
Moore sẽ không có lời đáp.

Catherine nhìn Stephanie.

- Tôi sẽ rút ống.

- Cô chắc chứ?

- Nếu có biểu hiện mọi việc xấu đi, tôi sẽ luồn ống vào - Nói dễ, làm

khó, đó là điều cô thấy trong mắt Stephanie. Sau vài ngày luồn ống, các mô
thanh quản phần nào đã sưng lên, khiến việc luồn ống trở lại rất khó khăn.
Một ca phẫu thuật mở thanh quản sẽ là giải pháp duy nhất của họ.

Catherine đi vòng về sau đầu bệnh nhân, nhẹ nhàng ôm mặt cô.

- Nina, tôi là bác sỹ Cordell. Tôi sẽ rút ống. Cô muốn vậy phải

không?

Bệnh nhân gật đầu, một cách trả lời dứt khoát nhưng tuyệt vọng.

- Tôi muốn cô phải nằm thật im, được chứ? Để chúng ta không làm

tổn thương dây thanh của cô - Catherine ngẩng lên - Mặt nạ sẵn sàng chưa?

Stephanie giữ mặt nạ ô-xi bằng nhựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.