NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 242

Anh cúi nhìn túi vật chứng. Một túi ghi: đoạn tóc chưa rõ của ai. Túi

thứ hai có mẫu tóc của Catherine để so sánh. Chính tay anh cắt những sợi
tóc màu đồng và cho vào túi đựng tang vật Ziploc. Những sợi tóc đó thực
sự là một thứ đồ lưu niệm hấp dẫn. Phụ nữ có mái tóc, ngủ cùng nó. Nó có
mùi thơm, màu sắc và cấu trúc. Đó là một phần cốt lõi của phụ nữ. Vì vậy
không có gì ngạc nhiên khi Catherine hoảng sợ khi biết một gã xa lạ lại sở
hữu một phần cơ thể gắn bó của cô, khi biết hắn vuốt ve, hít ngửi và làm
quen dần với mùi thơm của cô như một gã tình nhân.

Giờ thì Bác sỹ phẫu thuật đã biết rõ mùi của cô.

Lúc đó đã gần nửa đêm nhưng điện trong phòng cô vẫn bật. Qua lớp

rèm cửa khép lại, anh thấy dáng người nhỏ bé của cô đi đi lại lại. Anh biết
cô còn thức.

Moore lại gần xe tuần tra đỗ gần đó, cúi xuống hỏi nhân viên cảnh

sát.

- Có gì mới không?

- Cô ấy đã không ra khỏi tòa nhà từ khi trở về. Cô ấy đi lại rất nhiều.

Có vẻ như đêm nay cô ấy sẽ mất ngủ.

- Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy - Moore nói, quay đi và sang đường.

- Anh sẽ ở lại cả đêm sao?

Moore đừng lại, chỉ hơi xoay người nhìn viên cảnh sát.

- Gì cơ?

- Anh sẽ ở cả đêm à? Vì nếu vậy, chúng tôi sẽ thông báo với nhóm

tiếp theo. Họ sẽ biết là có người ở cùng cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.