NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 411

khuếch đại lên. Ruồi bay vo ve trên đầu. Cô gõ cửa, chờ đợi, thử xoay nhẹ
tay cầm và thấy nó đã bị khóa bên trong. Cô gõ cửa lần nữa, gọi to.

- Có ai không?

Lúc này, bọn muỗi đã phát hiện ra cô. Cô vỗ vào mặt, thấy bàn tay

đầy máu. Cuộc sống ở miền quê thật khủng khiếp. Ít ra ở thành phố, những
người hút máu đi lại bằng hai chân và cô có thể nhìn thấy họ.

Cô gõ mạnh lên cửa vài lần nữa, vỗ thêm mấy con muỗi, rồi bỏ cuộc.

Hình như không có ai ở nhà.

Cô lượn về phía sau ngôi nhà, xem có đường đột nhập vào trong

không. Nhưng toàn bộ cửa sổ đều đóng, những tấm kính bị gạt xuống.
Những ô cửa quá cao nên một kẻ đột nhập không thể vào bằng thang vì
ngôi nhà được xây bằng đá phẳng lì.

Cô không nhìn ngôi nhà nữa, quay lại nhìn sân sau. Có một nhà kho

cũ kỹ và một cái đầm đầy rêu xanh. Một con vịt trời bơi lội thong thả trên
mặt nước - có lẽ nó bị lạc đàn. Không có dấu hiệu gì cho thấy người ta đã
từng trồng rau ở đây. Chỉ có cỏ dại cao quá đầu gối. Có nhiều cỏ nghĩa là có
nhiều muỗi. Và rất nhiều muỗi.

Có vết xe dẫn đến nhà kho. Một đám cỏ bị bánh xe nghiến nát và dạt

sang bên.

Đây là nơi cuối cùng để cô kiểm tra.

Cô đi dọc theo lối đó, phát cỏ sang bên và ngập ngừng dừng lại. Cô

không có giấy phép khám nhà, nhưng mà ai biết được? Cô chỉ ngó vào để
xác nhận là bên trong không có chiếc ô tô nào.

Cô nắm chắc tay cầm, mở cánh cửa nặng nề.

Ánh nắng chiếu vào, quét một vệt trong bóng tối nhà kho. Một đám

bụi bay lơ lửng trong không khí. Cô đứng chết lặng, nhìn chằm chằm chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.