NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 42

- Bệnh nhân đầu tiên của cô sẽ đến lúc mười giờ. Ông Tsang sẽ thực

hiện thủ thuật cắt bỏ lách tiếp theo.

- Hủy đi!

- Nhưng ông ấy lái xe từ tận Newbury. Có thể ông ấy đã lên đường

rồi.

- Vậy thì để ông ấy đợi. Nhưng làm ơn, đừng nối cuộc gọi nào cho

tôi!

Catherine không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Helen, cô đi thẳng

vào văn phòng. Moore và Rizzoli đi theo ngay sau cô. Cô đưa tay lấy ngay
chiếc áo khoác màu trắng. Nó không có trên móc treo ở cửa, chỗ cô vẫn
thường treo. Đó chỉ là một điều bực mình nho nhỏ nhưng nó khiến tâm
trạng cô thêm bực tức. Dường như đó là điều cô không thể chịu đựng thêm.
Cô nhìn quanh phòng, tìm chiếc áo khoác trắng như thể mạng sống của cô
hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Cô thấy nó phủ trên ngăn tủ đựng hồ sơ. Cô
cảm thấy thoải mái không thể giải thích nổi khi cô chộp lấy nó rồi lui về sau
bàn làm việc. Ở đó cô cảm thấy an toàn hơn, được ngăn cách bởi mặt bàn
bằng gỗ hồng sắc bóng loáng. Cô thấy an toàn khi cô là người kiểm soát.

Căn phòng được sắp xếp cẩn thận như cách cô sắp xếp cuộc sống của

mình. Cô không thể chịu nổi sự bừa bộn. Các tệp hồ sơ của cô được sắp xếp
vào hai ngăn gọn gàng trên bàn. Sách của cô được xếp theo trật tự chữ cái
của tên tác giả trên giá sách. Máy tính kêu rầm rì, màn hình ở chế độ chờ có
hình những mẫu hộp chất lên nhau. Cô khoác chiếc áo trắng để che vết máu
trên cổ tay áo bên trong. Một lớp áo đồng phục mới khiến cô có cảm giác
như một lớp bảo vệ và ngăn cách trước những biến đổi lộn xộn và nguy
hiểm của cuộc sống.

Cô ngồi sau bàn, nhìn Moore và Rizzoli. Họ đang nhìn khắp căn

phòng và chắc chắn đang đưa ra những nhận định về chủ nhân của nó. Có
phải các nhân viên cảnh sát đều tự động nhìn nhanh một lượt để đánh giá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.