NANA DU KÝ - Trang 131

Chikako huơ tay trước mặt con chó nhưng mắt nó cứ đờ ra, chẳng

phản ứng gì.

“Không biết các cháu có thể nhận nuôi nó không?”
Đến bắt chuyện là một cảnh sát trung niên. “Chứ đồn cảnh sát

không có trách nhiệm giữ chó đi lạc, nên chúng tôi khó lòng nuôi nó ở
đây lâu hơn được.”

Đối với đám trẻ cấp ba bọn họ, cách nói chuyện quá đỗi nhạt nhẽo

vô tình của ông ta khiến chúng như bị giội một gáo nước lạnh.

“Thưa... nếu cảnh sát không nuôi con chó thì nó sẽ ra sao ạ?”
Đáp lại câu hỏi của Miyawaki, viên cảnh sát nghiêng đầu ra chiều

nghĩ ngợi.

“Nếu trong hôm nay và ngày mai mà không tìm được chủ của nó thì

chúng tôi đành đưa nó đến sở y tế thôi.”

“Ác quá!” Chikako phẫn nộ hét lên. “Các chú biết vào sở y tế nó sẽ

bị giết ngay kia mà. Lỡ như chủ nó còn chưa kịp biết tin thì sao...”

“Nhưng chúng tôi chẳng còn cách nào khác.”
Miyawaki từ nãy giờ vẫn im thít với vẻ mặt tái xanh, bỗng rầu rĩ

khêu nhẹ vào hông Sugi.

“Nhà cậu không nuôi nó được à?”
Có vẻ cậu ta không muốn tốn hơi tranh cãi với đám cảnh sát vô

lương tâm này mà đang suy nghĩ tìm hướng giải quyết thiết thực hơn.

“Xin lỗi, mẹ tớ bị dị ứng nên không thể nuôi những con vật có lông.

Còn Miyawaki thì sao?”

“Nhà tớ cũng ở cư xá tập thể cấm thú nuôi.”
Nghe thế, Chikako vốn đang tranh cãi nảy lửa với ông cảnh sát liền

quay lại nói dứt khoát, “Được rồi! Để tớ mang về nhà nuôi.”

“Quyết định vội thế? Còn phải hỏi ý kiến gia đình nữa chứ...”
Miyawaki lo ngại cho quyết định như chớp của cô bạn, nhưng

Chikako nhanh chóng khiến cậu ta im miệng bằng một cái liếc sẳc
lẻm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.