NÀNG IDO - Trang 155

Ông không chào con, cũng không hôn con.
— Con hãy thay bộ đồ mới may vào - ông nói giọng cứng rắn - hãy đợi

cha ở phòng khách.

Nói rồi ông bỏ về phòng mình.
Iđo mặc bộ đồ đen nàng mới may, tóc chải mượt ra phía sau như hồi còn

ở trường dòng. Nàng ngồi đợi trong phòng khách.

Cửa phòng ăn không đóng. Xuyên qua đó, nàng nghe thấy tiếng nói

chuyện trong phòng của cha, tiếng cha nàng lạnh lùng như đang mặc cả
mua bán ở của hàng, còn giọng nói kia là của một người đàn ông còn trẻ.
Nàng không nghe rõ họ nói gì, mà nàng cũng chẳng để tâm.

— Có lẽ là một người mua rượu nào đó - Nàng nghĩ - Lạy chúa, ít ra, cha

ta hãy khuây khỏa bớt cái chuyện ta đối xử với Nôra đi, để rồi ông đừng có
trút giận lên đầu ta nữa. Nếu như cha nàng cứ bắt buộc nàng phải sang nhà
cô ta để xin lỗi, thì trong bộ đồ đen này, nàng thật là thích hợp như sang
nhà liệm vậy.

Nàng đứng dậy đến gần cửa sổ.
Mặt trời buổi chiều ta chiếu ánh sáng qua hai cửa sổ vào phòng khách.

Những lúc khác, Iđo thường kéo rèm che để ánh sáng mặt trời, đừng làm
phai màu xanh của đồ gỗ trong phòng. Nhưng hôm nay, nàng không nghĩ
nhiều đến điều đó. Nàng cứ đứng cạnh cửa sổ và nhìn ra mái nhà.

Nàng đứng đó chưa lâu la gì, cửa phòng của cha nàng mở ra, cha nàng

bước sang phòng khách.

— Con ở đây ư?
Cũng lúc đó, ông mở rộng cánh cửa quay lại nói với người bên trong:

— Xin mời ngài.
Từ sau cửa bước ra một người thanh niên trẻ, mặc bộ đồ đen, tóc anh ta

nâu, đẹp trai, có vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta bước đi nghiêm chỉnh, thẳng
băng như người lính mặc thường phục vậy, mớ tóc nâu của anh cắt ngắn,
dựng lên như là bàn chải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.