Cho dù là Tiểu Trừng, nếu Âu Thần nhìn thấy cậu bé trong vòng tay
âu yếm của chị thì cũng sẽ khó chịu không vui. Có lần trong một nhà hàng
Pháp, người phục vụ nam lúc nhận lại thực đơn vô tình chạm vào ngón tay
Hạ Mạt lại nhìn cô bé hơi lâu, sau bữa ăn, Âu Thần gọi giám đốc nhà hàng
tới yêu cầu sa thải người phục vụ kia. Âu Thần là người có tính thích độc
chiếm kinh khủng, nhiều lần chiến tranh lạnh đã xảy ra khi cô bé thử thay
đổi tật xấu này để đem lại cảm giác an toàn cho Âu Thần. Nhưng hầu như
chẳng có thuốc gì thay đổi được.
“Không.”
Âu Thần dùng khăn ăn nhẹ lau miệng, không thể hiện thái độ gì trên
mặt.
“Nếu anh không vui, xin cứ nói cho em biết.” Hạ Mạt chau mày,
“Super star không phải là chương trình không thể không tham gia, có thể
Tiểu Trừng sẽ thất vọng, nhưng anh sẽ…”.
“Mấy hôm nữa anh đi Pháp.”
Âu Thần nhìn đám học sinh đi lại bên ngoài cửa sổ kính lạnh lùng cắt
ngang lời cô bé.
Hạ Mạt trong bụng cảm thấy có gì đó bất an không nói rõ được, cô bé
tính một lần nữa giải thích cho Âu Thần nghe: “Anh Thần, Lạc Hi với em
không có gì. Anh ấy chỉ là con nuôi của bố, ngoài ra không có bất kỳ…”.
Lần này, Âu Thần thay đổi, nét mặt trở nên lạnh lùng tỏ ra rằng nhất định
sẽ có chuyện không hay.
“Anh không muốn nghe thấy cái tên thằng đó nữa.” Âu Thần lại cắt
ngang, nhìn cô bé chằm chằm, đôi mắt xanh u ám, “Việc đó anh sẽ tự giải
quyết”.