lấm lem rách một mảng, đầu gối quệt xuống đất bị thương một vết to bằng
nắm tay trẻ sơ sinh đang nhỏ máu.
“Xin lỗi!”
Hạ Mạt vội vàng nói với Đào Thục Nhi, cô đưa tay toan đỡ Đào Thục
Nhi ngồi lên ghế. Hạ Mạt biết Đào Thục Nhi là ca sĩ, nếu đầu gối bị thương
thì rất tai hại.
Nhưng Đào Thục Nhi lại lắc đầu cười ngượng, “Không sao, tại mình
sơ ý không nhìn thấy bạn Trân Ân”. Vừa nói Đào Thục Nhi vừa tránh tay
Hạ Mạt, cắn răng chịu đau từ từ đứng lên, đi hơi khập khiễng, máu từ đầu
gối càng lúc càng chảy nhiều, từng giọt từng giọt rớt trên mặt đất.
“Phải xuống phòng y tế”.
Hạ Mạt chau mày nhìn vết thương của Thục Nhi nói.
Trân Ân cũng nhìn thấy vết thương trên đầu gối Đào Thục Nhi, cô sợ
há hốc mồm, mặt lại trắng bệch, chân tay lúng túng, vụng về nói: “Xin lỗi!
Xin lỗi! Mình sẽ bồi thường tiền thuốc men cho bạn! Tất cả do lỗi mình
không cẩn thận đụng vào bạn! Váy của bạn mình cũng sẽ giặt sạch! Xin
lỗi…”
Đào Thục Nhi ngượng ngùng xấu hổ, “Không cần đâu, chúng mình là
bạn học”.
“Nhưng…”
Thật không tiện, cho mình gọi điện thoạt trước đã”, Đào Thục Nhi
khiêm nhường nói, rút điện thoại bấm số nói nhỏ gì đó.
Tủ đựng đồ trong lớp thường để thuốc men cấp cứu, Hạ Mạt lấy I-ốt,
cồn và bông gạc trong đó ra. Hạ Mạt quay lại, quỳ xuống trước Đào Thục