“Không sai, tôi chỉ là cái ván nhảy”. Đôi môi nhợt nhạt, Đào Thục Nhi
mở to mắt nhìn Vi An, “Năm đó chị đã giẫm lên tôi, từ trên người tôi chị
nhảy đi để trở thành ngôi sao như ngày hôm nay. Tôi đã tình nguyện làm
chiếc ván nhảy, rất cam lòng tình nguyện, đã không một lời oán hận, vậy
mà chị đã báo ân được những gì. Chị có thể tiến cử em họ chị, Hạ Mạt là
trợ lý của tôi, cô ấy còn là người bạn, người học chung lớp với tôi, tôi
muốn tiến cử cô ấy với công ty, có chuyện gì không ổn nào?”
“Cam lòng tình nguyện ư?! Thế cô đã làm được những gì nào…”, Vi
An gân cổ giận dữ la lối khiến mọi người trong phòng thu hình có thể nghe
rõ từng từ.
“Tất cả im mồm!”
Giọng Jam buồn bã, tức giận như muốn vỡ tung mạch máu trong đầu.
“Cô, và cô”, Jam chả còn hơi sức phân bua, chỉ vào Hạ Mạt và cô em
họ Vi An, “Ba giờ chiều mai tới công ty điểm danh, bắt đầu tập trung tham
gia khóa đào tạo huấn luyện. Vi An, Thục Nhi, xin hai người giúp cho, hãy
biết bản thân mình đang đứng ở địa vị nào!”
Nói đoạn, Jam gằn người bỏ đi, gương mặt nghiêm khắc đầy tức giận.
Vi An và Đào Thục Nhi rất ít khi nhìn thấy Jam tức giận như vậy, giây
phút đó thật bất ngờ, hai người họ đều ngẩn người im lặng. Hạ Mạt cũng
ngơ ngác ngỡ ngàng, chỉ có Trân Ân sung sướng phát rồ nhảy cẫng lên:
“Wa! Tuyệt vời, quá hay, Hạ Mạt sẽ trở thành minh… tiiiinh…!!”
***
Đêm xuống.
Hàng quán sắp bên đường.