NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 165

Hạ Mạt mở cửa, là Tiểu Trừng đang đứng bên ngoài, tay bưng chiếc

khay nhựa, trên khay có hai cốc nước ép hoa quả và mấy thứ ăn vặt.

“Tuyệt quá, Tiểu Trừng đúng là người tri kỷ tâm giao!”, Trân Ân hạnh

phúc nói lớn, xông ra ôm lấy Tiểu Trừng, “Em thấy chị Trân Ân đến vui
lắm đúng không? Em thích chị Trân Ân nhất đúng không?”

Tiểu Trừng mỉm cười lễ phép, nhanh chóng tránh ra ngoài hai cánh tay

của Trân Ân. Hạ Mạt đỡ lấy chiếc khay nhựa, cô nói với Tiểu Trừng: “Em
đi học bài đi, không phải bận tâm đến những chuyện nhỏ này”.

“Vâng.”

Tiểu Trừng quay ra, nhẹ nhàng khép cửa lại cho hai cô chị.

Trân Ân than thở: “Hạ Mạt này, cậu phước thật đấy, phước quá lớn.

Phước khí cả thế giới này đổ hết lên người cậu đó!”. Trời ạ, Trân Ân chịu
không nổi lại bắt đầu cái giọng điệu ghen tỵ đố kỵ, lần này có lẽ là lần thứ
ba trăm hai mươi bảy.

Nhưng đưa cốc nước ép hoa quả cho Trân Ân, “Tiểu Trừng cũng coi

cậu như chị gái còn gì”.

“Chị à… chị chị cái gì… mình chẳng qua chỉ hơn Tiểu Trừng có bốn

tuổi thôi”, Trân Ân nguýt Hạ Mạt một cái, “cậu bảo với Tiểu Trừng sau này
đừng gọi mình là chị Trân Ân nữa có được không, cứ gọi thẳng Trân Ân
cũng được, như thế mới thân mật. Nghĩ mà thấy mê, “Trân Ân ơi!”, “Trân
Ân à!”, “Trân Ân!”, dứt khoát là sướng phát rồi!”.

“Cậu tới tìm mình bàn chuyện Tiểu Trừng à?!”

“Đương nhiên… là không!” Trân Ân cuối cùng cũng nghĩ tới mục

đích chính của mình đến nhà Hạ Mạt ngày hôm nay, đôi mắt cô bừng sáng
lên, thích thú nói: “Nghe nói Lạc Hi sẽ giúp người mới của công ty quảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.