NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 182

Sau đó.

Hình như tất cả đám con gái trong phòng luyện tập đều bị sét đánh

trúng tim thì phải!

Thời khắc Lạc Hi bước chân vào.

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đột nhiên không còn rực rỡ nữa, bốn bề

tự dưng đều như thất sắc ảm đạm, bởi vì, tất cả ánh sáng trên thế gian này
đều đang tụ trên người Lạc Hi. Những tia sáng hình như đều từ người Lạc
Hi bắn ra tung tóe đập vào mắt mọi người, sáng rực, đẹp đẽ biết bao, người
người quay cuồng mê hoặc.

Giống như cơn gió cuốn rồng.

Cái đẹp của Lạc Hi như bão gió nhiệt đới cuồng bạo có thể phá hủy tất

cả.

Nhưng lại mờ ảo như làn sương mai.

Cái đẹp của Lạc Hi khiến người ta không nắm rõ được rốt cuộc anh ta

thuộc về cái đẹp nào.

Ngụy Nhân the thé gọi, âm thanh như đâm toạc trần nhà, cô vội vàng

bịt miệng, người run bần bật. Đôi chân Khả Hân khuỵu xuống, cô ngã ra
sau ngất lịm. Đới Tây cuống quýt vội vàng đỡ Khả Hân nhưng mắt lại
không nỡ rời khỏi người Lạc Hi lấy nửa giây.

Phan Nam cũng ngây người.

Hạ Mạt lặng yên đứng bên cửa sổ, trong ánh sáng ấm áp dịu dàng, cô

nhìn Lạc Hi, bên tai cô tiếng sấm ầm ầm chuyển động, máu trong người đột
nhiên chảy chậm lại, rất chậm rất chậm.

Lạc Hi quay đầu cười nói với Thái Ni:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.