NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 184

Thái Ni kinh ngạc sững người: “Tại sao? Cho dù là lý do gì đi nữa,

được anh chiếu cố tới công ty chúng tôi thế này…”.

Lạc Hi cắt ngang, vỗ vai Thái Ni cười, nói: “Trong số các cô gái này

có một cố nhân của tôi, ngày trước tôi có mắc nợ ân tình với cô ấy, bây giờ
là cơ hội để tôi đáp trả. Thái Ni, anh cũng phải giúp tôi chiếu cố tới cô ta
nhé”.

Lúc này Jam và Nhã Luân mới bừng tỉnh gật gù, hèn nào, Lạc Hi rất

hiếm khi hợp tác với các nghệ sĩ khác, đằng này xem bản fax danh sách tên
những người mới được tuyển chọn anh ta lại phá lệ đồng ý liền. Thì ra là
như vậy, A Kiều đứng sau lưng Lạc Hi nhìn qua Khiết Ni, Khiết Ni đang
nhìn cô gái đó dịu dàng quan thiết, ánh mắt Khiết Ni khác thường.

Thái Ni nhanh mồm đáp ứng liền: “Không vấn đề gì! Không vấn đề

gì!”. Nói rồi Thái Ni vỗ tay ra hiệu cho các cô gái lại gần, Thái Ni ân cần
nhiệt tình nói với Lạc Hi: “Bạn của anh cũng là bạn của tôi, không biết cô
ấy là…”.

Phòng luyện tập sáng sủa rộng rãi.

Ánh nắng sáng loáng rọi vào gương quanh bốn bức tường.

Năm cô gái đứng xếp hàng.

Nhóm ba cô gái Khả Hân, Ngụy Nhân, Đới Tây vừa mừng vừa sợ nhìn

nhau, hy vọng người bạn trong lời nói của Lạc Hi là một người trong số họ.
Phan Nam mỉm cười có vẻ như không để ý lắm. Hạ Mạt đứng lặng yên,
sống lưng cô đau nhói như kim châm nhưng gương mặt lại không biểu hiện
sự hoang mang hốt hoảng hay vui mừng sung sướng, cô coi Lạc Hi như
người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Lạc Hi nở nụ cười thần bí, anh bước qua chỗ mấy cô gái, không khí

căng thẳng, bất an và chờ đợi giống như giây phút Chúa giáng sinh đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.