NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 228

“Yên tâm đi, mình sẽ kéo mọi người quay lại”, Hạ Mạt mỉm cười,

“Chỉ cần cho mình biết cậu muốn biểu diễn trước hay sau thôi”.

“Mình…”

Sự bình tĩnh của Hạ Mạt chính là cọng rơm cuối cùng cô có thể tóm

được, Khả Hân cố gắng không nghĩ thêm gì nhiều nữa. Phản ứng đầu tiên
là muốn biểu diễn sau, không có khán giả xem thật đáng sợ, nếu Hạ Mạt
lên sân khấu có thể kéo được khán giả tới xem… Nhưng, không được, Hạ
Mạt lúc nào hát cũng… cô ấy ra sân khấu ngộ nhỡ, nói không chừng tới lúc
ấy cô ấy biểu diễn xong muốn khán giả kéo tới lại càng khó…

Khả Hân cắn răng, “Mình trước”.

“Được”.

Hạ Mạt gật đầu, cầm lấy ngay micro đi ra giữa sâu khấu. Khả Hân

kinh ngạc, vừa xong đã bảo là mình ra sân khấu trước, sao cô ta lại đi ra
luôn vậy?

Cầu vồng bảy sắc.

Óng ánh sắc màu.

Dưới nắng vàng rực rỡ, cầu vồng thủy tinh chiếu bảy sắc màu huyền

ảo. Bên trái chiếc cầu vồng, sân khấu phông nền màu cam, một cô gái cầm
micro đi ra. Cô gái đó mặc chiếc váy xanh biển đậm, da trắng như ngà, mái
tóc dày như rong biển được buộc dối, đôi mắt bình lặng như mặt biển xanh.

“Xin chào mọi người!”

Cô gái mỉm cười nhìn xuống dưới sân khấu.

Yên lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.