NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 260

Nhưng chuyện đó lại không phải có nguồn cơn từ Lạc Hi sao? Nghĩ đi

nghĩ lại, kỳ thực cô đang giận cá chém thớt, trút giận lên Lạc Hi sao? Suy
cho cùng, lỗi không phải do Lạc Hi, mà nguyên nhân chính là ở bản thân
cô.

“Xin lỗi”.

Hạ Mạt kẽ nói.

Sâu thẳm trong đôi mắt Lạc Hi như có làn sương đêm tuyệt đẹp, ươn

ướt, lóng lánh, anh mỉm cười với Hạ Mạt, vì anh có thể nghe thấy trong
tiếng nói thành ý của cô, một âm thanh day dứt.

“Cảm ơn em”.

Đột nhiên anh lại cười giống như một đứa trẻ.

Hạ Mạt một lần nữa lại là ngẩn người ngạc nhiên. Cô ngỡ ngàng nhìn

gương mặt Lạc Hi cười. Là trước đây cô cả nghĩ quá sao? Thì ra trước đây
cô luôn mang trên người bộ áo giáp sắt để tự bảo vệ mình, vì một câu nói
của cô mà anh vui vẻ đến vậy sao? Trước đây cô lại luôn âm thầm để phỏng
đoán, dò xét anh.

Vào giây phút này, cô thầm cảm thấy ân hận và xấu hổ.

***Chiếc bàn họp mày đen của một nhà thiết kế nổi tiếng Italia, mặt

sàn đã cẩm thạch đen, rèm cửa sổ một lớp màu xanh sẫm và một lớp bằng
vải ren trắng. Thư ký Simon yên lặng đứng bên, từ khi anh đem mấy quyển
tạp chí để lên bàn Thiếu gia, Thiếu gia đã nhìn cô gái trên cuốn tạp chí đó
hàng giờ liền.

Ánh mắt cô gái lắng đọng nhìn vào đôi mắt chàng trai.

Hai người nắm chặt tay nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.