NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 259

“Hạ Mạt…”, Lạc Hi cũng trầm tư. Rất lâu sau, Lạc Hi mím chặt môi,

nói nhỏ: “Làm thế nào để em không đối xử với anh như thế này nữa?”

Cô giật mình ngỡ ngàng nhìn anh.

“Là anh sai gì nào?”. Đôi mắt đen mã não của Lạc Hi, đáy mắt có sự

yếu đuối của con người đang bị tổn thương, “Từ năm năm trước, khi xuất
hiện trước mặt em, hình như anh đã là cố nhân của em, em cẩn thận từng ly
từng tý đề phòng anh, tuyên chiến cảnh cáo anh, coi anh như thể là một
mầm bệnh đánh sợ… có lẽ, là anh đã sai. Anh không nên tự tay vứt bỏ
những món đồ người ta tặng mình, không nên phẫn nộ nói anh sẽ phải báo
thù khi em đưa anh ra sân bay. Nhưng, Hạ Mạt, thật sự em không thể cảm
nhận được cõi lòng anh sao?”

Cô ngạc nhiên.

Tiếng Lạc Hi rất khẽ: “Mỗi lần anh thương yêu gia đình nào đó, nhưng

lần nào họ cũng chọn cách vứt bỏ anh… em có hiểu được cảm giác bị
người ta vứt vào thùng rác không… anh chỉ muốn bảo vệ bản thân mình
không vướng phải những tổn thương đau khổ, vì khi gặp những tổn thương
đau khổ đó sẽ rất khó sống, khó vượt qua, khi đó anh đã buông ra những lời
không thích hợp… nhưng, anh đã có lỗi gì đối với em, với Tiểu Trừng, với
bố Doãn và mẹ Doãn?”

Hạ Mạt yên lặng bất động nhìn anh. Trong đầu cô, những chuyện ngày

xưa lại từ từ kéo về, không có, thật sự anh ấy chưa bao giờ làm điều gì có
lỗi với mọi người trong gia đình.

Nhưng…

Trái tim cô quặn thắt, đôi mắt u ám nhìn xuống.

Nhưng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.