bao giờ đánh Tiểu Trừng, giờ phút đó, sự buồn rầu, giận dỗi đột nhiên
khiến cô không sao kiềm chế nổi bản thân nên đã hành động như vậy?
Nhưng, nếu đánh Tiểu Trừng một tát, có thể sẽ khiến đứa em trai nghĩ cô
thật sự vì dục vọng bản thân nên mới tiến vào làng giải trí, cái tát đó có thể
khiến em trai cô không còn phải lo lắng, đau lòng hổ thẹn để tiếp tục con
đường nghệ thuật… cái tát đó đã rơi xuống tuy trong lòng cô vừa đau vừa
xót, nhưng tuyệt đối không hối hận.
“Em nhất định phải làm ca sĩ”.
Gương mặt cô thoảng hiện thần sắc kiên định.
Lạc Hi nhìn cô không hiểu lý do vì sao, cuối cùng, gật đầu nói:
“Được”.
Nói rồi anh vẫy người phục vụ kêu tính tiền, đoạn đứng dậy nắm lấy
tay Hạ Mạt kéo về phía cửa nhà hàng. Những người khác đang ngồi trong
nhà hàng lúc này mới phát hiện Cự tinh Thiên Vương Lạc Hi đã ngồi cùng
nhà hàng với họ, từng người, từng người một đứng bật dậy vừa kinh ngạc
vừa thích thú nhìn theo anh.
Hạ Mạt bị Lạc Hi kéo đi, không biết anh muốn làm gì, giãy giụa nói
nhỏ:
“Lạc Hi…”
Lạc Hi quay đầu lại, nháy mắt cười với cô, “Lại đây với anh”.
***Sân khấu trống vắng.
Rèm nhung che cửa màu boóc đô ngăn tất cả mọi tia sáng chiếu vào,
giống như màn đêm, những hàng ghế khán giả trống trơn, không một bóng