NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 270

Trong đôi mắt anh, ánh sao mềm mại dịu dàng, “Chị có một mình anh

là khán giả, chỉ hát cho riêng mình anh nghe, được không?”

Trên sân khấu trống trải.

Trong quầng sáng trắng dịu nhẹ.

Đối diện với những hàng ghế khán giả trống trơn.

Doãn Hạ Mạt bắt đầu cất tiếng hát.

Nếu khóc lóc thỉnh cầu

Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta

Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng

Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.

Chàng mua kim cương cho cô ta

Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta

Cô ta là kim cương vô giá…

Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.

Ai ai cũng đều yêu cô ta

Cô ta là kim cương hoàn mỹ lóng lánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.