Và lúc này.
Cô chỉ muốn yên tĩnh ngủ một lúc.
Cô nhắm mắt lại
“Năm năm trước…”, Âu Thần đứng bên cửa sổ, ráng chiều bên ngoài
kính cửa, sắc chiều tuyệt đẹp rọi tới, “chúng ta…”
Giọng nói do dự.
Thế rồi trong phút giây.
Anh hạ quyết tâm, giọng trầm ngâm vẻ căng thẳng: “Chúng ta có quen
biết nhau, đúng không?”
Hình như bị sét đánh trúng, Hạ Mạt phút chốc cứng đờ, đôi môi trắng
bệch, hàng lông mày dựng lên.