NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 370

Âu Thần người cứng đờ bước ra ngoài.

Một làn gió đêm thổi ập vào, rèm cửa bay tung lên.

Lạc Hi buông Hạ Mạt ra.

Anh lạnh lùng nhìn cô hồi lâu, hình như người vừa mới hôn cô tuyệt

nhiên không phải là anh, còn cô, qua vai Lạc Hi, ánh mắt cô thất thần đuổi
theo khoảng không ngoài cửa phòng bệnh. Cô không muốn để những ký ức
ngày xưa một lần nữa lại làm tổn thương Âu Thần, nhưng, lần này Âu Thần
bỏ đi, có lẽ trong cuộc đời anh sẽ không bao giờ tồn tại bất kỳ hình ảnh một
người con gái nào khác nữa.

Trái tim Hạ Mạt trống rỗng.

Trong phòng bệnh lạnh lẽo chán ngắt.

Nước biển trong chai cũng đã hết, cô hộ lý rút kim ra khỏi tay Hạ Mạt,

Lạc Hi đỡ cô dậy. Cô vùng vằng muốn tự đứng một mình, anh yên lặng
nhìn cô rồi đưa tay kéo mạnh cô vào ngực, ôm chặt vai cô, Hạ Mạt nhăn
mặt đau.

“Đau à?” Lạc Hi cười mà như không, “Yên tâm đi, em chắc chắn

không đau bằng anh đâu”. Giọng anh mềm mại nhưng âm u sít qua kẽ răng.

Trên đường về nhà, Hạ Mạt u uất mải mê nhìn sắc đêm ngoài cửa sổ,

nét mặc Lạc Hi nặng nề, hai người chẳng nói với nhau một tiếng. Xe về đến
cửa nhà, Hạ Mạt đang dịnh đưa bàn tay băng bó mở cửa xe, Lạc Hi đã đưa
tay mở giúp. Gió đêm lùa vào xe, cô chuẩn bị bước xuống.

Đột nhiên Lạc Hi gằn giọng chửi thề một tiếng.

Anh kéo cô giật lại, trợn mắt nhìn cô, “Em là người có máu lạnh à?”

“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.